Chương 25

Nghe thấy giọng nói oan ức, Hàn Giang quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không nỡ nói thêm cái gì.

Anh đưa Ôn Nhan đi tiêm thêm một mũi rồi mới về nhà, đêm nay, Ôn Nhan không đi ngủ sớm nữa, cô kiên trì làm một bộ đề thi.

Sau khi nằm xuống giường, Ôn Nhan gửi tin nhắn cho mẹ mình.

Dường như đã quen với việc đối phương sẽ rất lâu mới trả lời lại, Ôn Nhan vừa chơi điện thoại vừa chờ đợi. Khi lướt tin tức, cô nhìn thấy một nơi nào đó đang xảy ra hỏa hoạn, ở bên trong hình ảnh, toàn bộ tòa nhà đều là khói đen, ánh lửa cao đến tận trời.

Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, chỉ có đội lính cứu hỏa đội mũ bảo hiểm huỳnh quang chạy ngược lại với đám người rồi đi vào trong biển lửa.

Thật kiên định, không hề sợ hãi.

Đó là dáng vẻ đẹp nhất trên cuộc đời này.

Ôn Nhan nhắm mắt lại, ký ức thời thơ ấu lại hiện lên trong đầu, hình như có một giọng nói ấm áp của một người đàn ông đang gọi tên mụ của cô.

Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu, sau đó vội vàng tắt điện thoại, không tiếp tục xem nữa.

Trong cơn mơ màng, có ai đó đang đánh thức cô dậy.

Ôn Nhan mê man tỉnh lại, cô nhìn thấy Hàn Giang đang nhíu mày và vỗ vào mặt của cô: "Tỉnh dậy."

"Hả?"

Cô vô thức phát ra âm thanh, nghe giống như một tiếng khàn khàn.

"Anh nghe thấy trong phòng của em vang lên tiếng nói, em gặp ác mộng sao?"

Anh sợ tên biếи ŧɦái đêm nay đã làm cô sợ hãi.

Ôn Nhan vẫn còn chưa tỉnh hẳn: "Chắc là vậy."

Trong giấc mơ, người lính cứu hỏa lao vào trong biển lửa, sau đó không bao giờ ra nữa.

Cô đột nhiên nhớ lại cái gì đó, vội mở điện thoại di động ra xem Hướng Hồng Nhạn đã trả lời hay chưa.

Hàn Giang nhìn thấy trên màn hình là tin tức về đám cháy, anh biết cô lại suy nghĩ lung tung, tay phủ lên trán cô, lau sạch mồ hôi dưới mái tóc cho cô rồi nói: "Sau này đừng nhìn những tin tức như thế này nữa."

Trên điện thoại di động, Hướng Phi Hồng đã trả lời tin nhắn của cô, vẫn như cũ bảo cô hãy cố gắng học tập, chú ý sức khỏe.

Ôn Nhan cũng không muốn nhìn thấy những cái đó, cô muốn cùng mẹ trò chuyện về cuộc sống, trò chuyện về món ăn yêu thích của mình, trò chuyện về bí mật nhỏ của cô.

Nhìn thấy Ôn Nhan đã nhắm mắt lại, Hàn Giang để lại đèn ngủ nhỏ cho cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thành tích của lần thi thử lần thứ hai có vào ba ngày sau, lớp của Ôn Nhan xếp hạng thứ 31, tiếng Anh lại trở về trình độ của học kỳ trước nhưng vẫn chưa đạt tới mục tiêu mà cô đề ra.

Sau khi lão Từ công bố thành tích xong, cô ấy lập tức tuyên bố ngày hôm sau sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh. Nghe nói thành tích của lần thi thử thứ hai rất sát với kỳ thi tuyển sinh đại học trong mấy năm qua, cho nên lần này tất cả mọi người đều rất coi trọng.

Hôm đó cũng là ngày mà Hàn Tuyết Tùng được xuất viện, Hàn Giang đã chủ động đưa ra yêu cầu thay Thi Tĩnh đi họp phụ huynh.

Thi Tĩnh suy nghĩ một lúc, rồi sau đó đồng ý, thứ nhất bà ấy phải làm xuất viện cho Hàn Tuyết Tùng nên không thể đi được, thứ hai nếu liên quan đến việc đăng ký nguyện vọng, Hàn Giang đúng là có hiểu biết hơn bà ấy.

Mười phút trước khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu, hầu hết mọi người đều có mặt tại chỗ chỗ ngồi. Khi Hàn Giang ngồi vào vị trí của Ôn Nhan, anh vô cùng nổi bật.

Những người khác đều là bố mẹ đến họp, chỉ có anh là một chàng trai trẻ.

Mẹ Giang ngồi bên cạnh đi tuyên dương khắp nơi: "Đây chính là trạng nguyên thi đại học vào năm đó, vô cùng lợi hại! Vừa đi du học và mới trở về!"

Chẳng bao lâu sau, Hàn Giang đã bị các bậc phụ huynh bao vây, xin lời khuyên về phương pháp học tập.

Hàn Giang không thích khoe khoang, cũng không tỏ ra lạnh lùng, anh lễ phép và kiên nhẫn trả lời tất cả các câu hỏi của một số phụ huynh.