Chương 26

Ở bên ngoài cũng có một đám người đang vây quanh.

Nghe nói "Nam thần trong tủ kính" ở cổng trường đến đây, các nữ sinh vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy người thật, tất cả đều nói còn đẹp hơn ảnh chụp, tuy nhiên không được bao lâu đã bị lão Từ đuổi đi.

Lão Từ cầm bảng điểm rồi đi vào bên trong, sau khi chào hỏi các bậc phụ huynh xong, cô ấy phát bảng điểm cho tất cả mọi người.

Cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Hàn Giang đi họp phụ huynh cho người khác, cảm giác rất mới lạ, những gì lão Từ nói đều là những lời quen thuộc, ai cũng có thể hiểu được. Chỉ là có người lại làm được, có người lại không thể kiên trì.

Chiếc bàn học của Ôn Nhan rất nhỏ, được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, trên bàn có một kệ sách, bên trong có hơn mười quyển sách. Có mấy chiếc bookmark nhỏ và sạch sẽ lộ ra ở bên dưới, bên cạnh dán một vài ngôi sao nhỏ nhỏ lấp lánh.

Trong học bàn nhét đầy các bài thi và bài tập.

Hàn Giang rút ra một cuốn công thức tính toán ở hàng đầu tiên.

Chữ viết của cô rất xinh đẹp, ngay cả trên giấy nháp cũng được viết rất rõ ràng và sạch sẽ. Cái này Hàn Giang lại không thể làm được, chữ viết trên giấy của anh như rồng bay phượng múa, không ai có thể hiểu được.

Anh lật hai trang ở phía sau, nhìn thấy một vài dòng trong đó.

Có hai nét chữ viết tay, anh đoán đó là tờ giấy mà cô và Giang Yên dùng để trò chuyện với nhau ở trong lớp.

[Chút nữa ăn cái gì đây?]

[Không biết nữa, cậu nói thử xem.]

[Thịt nướng BBQ, mì lạnh, mỳ sốt Ngũ Gia, trong ba cái đó chọn một cái.]

[Mì lạnh.]

Hàn Giang nhận ra đó là chữ viết của Ôn Nhan, hai từ "mì lạnh" ở cuối cùng được viết vô cùng lay động, dường như đã đói đến nỗi muốn ngất xỉu.

Anh nở một nụ cười, lại lật tiếp vài trang, nụ cười dần dần cứng lại.

Đó là chữ viết của cô.

Hàn Giang.

Chỉ có hai từ lẻ loi, không có câu mở đầu và câu kết thúc, nó nằm lẫn lộn trong hơn một nửa các nguyên tố hóa học dày đặc, nhìn vô cùng khó thấy.

Anh mím môi, nhìn chằm chằm vào hai chữ đó trong một lúc lâu.

Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, các bậc phụ huynh liên tục rời đi, cũng có không ít các phụ huynh khác vây quanh trước mặt lão Từ để tìm hiểu về tình hình của con cái nhà mình.

Hàn Giang không rời khỏi đây, anh đợi khoảng hai mươi phút, cuối cùng lão Từ cũng thoát khỏi đám người đó, cô ấy vẫy tay với Hàn Giang.

Hàn Giang cầm bảng điểm đi qua bên đó: "Chào cô giáo Từ."

Đã lâu rồi lão Từ không gặp được Hàn Giang, cô ấy vô cùng vui vẻ: "Em trở về khi nào thế, sao cô không nghe thấy Ôn Nhan nhắc tới?"

"Em mới quay về mấy ngày trước, gần đây sức khỏe của cô có tốt không?"

Anh nhớ rõ cô giáo Từ cũng mắc bệnh giống như Hàn Tuyết Tùng, thường xuyên bị đau dạ dày.

Hai người trò chuyện được một lúc, Hàn Giang đưa bảng điểm ra, anh nhắc tới thành tích của Ôn Nhan.

Lão Từ bất ngờ phát hiện ra, mặc dù hai năm vừa qua Hàn Giang không ở trong nước nhưng cậu ấy lại biết rất rõ về thành tích của Ôn Nhan. Bao gồm cả điểm mạnh và điểm yếu, mỗi lần em ấy gặp phải khó khăn ở đâu, cẩu thả ở đâu, cậu ấy đều biết tất cả.

"Cô giáo Từ, em cũng không hiểu biết nhiều về tình hình năm nay, cô xem thành tích như vậy của em ấy, nếu tới kỳ thi tuyển sinh đại học em ấy tăng thêm khoảng 20 điểm, liệu có thể vào được đại học C hay không?"

"Học chuyên ngành gì?"

"Thiết kế nội thất."

Anh biết đó chính là chuyên ngành mà cô thích nhất.

Lão Từ đẩy kính rồi cẩn thận trả lời: "Nếu chắc chắn có thể cải thiện thêm 20 đến 25 điểm, ngành thiết kế nội thất của đại học C cũng không phải là không thể. Nhưng bây giờ còn chưa đầy hai tháng, cô nghĩ rằng rất khó để có thể cải thiện một khoảng cách lớn như vậy. Tất nhiên, nếu phát huy hơn những người bình thường, vẫn có thể có hy vọng."