Chương 24

Trời vẫn còn chưa tối hẳn nhưng đã không thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất là gạch vụn và đá xi măng vỡ nát, cho nên rất khó để đi bộ.

Ôn Nhan bật đèn pin trên điện thoại di động lên để chiếu rọi con đường phía trước mặt.

Đi được vài phút, còn chưa được nửa đường, phía trước đột nhiên có một bóng người xuất hiện.

Ôn Nhan theo bản năng cảm thấy người đó có lẽ là Hàn Giang, cô gọi tên của anh nhưng đối phương lại không trả lời lại.

Hai người đến gần nhau hơn một chút, cô mới phát hiện ra đây là một người đàn ông trung niên xa lạ.

Người đàn ông này cũng mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày cộp, có một số nơi sợi bông màu đen đã lộ ra khỏi lỗ thủng.

Đèn pin của Ôn Nhan chiếc qua gương mặt của người đàn ông đó, trong lòng cô vô thức hoảng sợ.

Râu ria của ông ta xồm xoàm, gương mặt có chút đờ đẫn, có vẻ trạng thái không được tốt lắm.

Trong lòng Ôn Nhan cảm thấy căng thẳng, cô đã bắt đầu hối hận không đợi Hàn Giang đến mà đã đi ra ngoài.

Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi về phía trước.

Hai người đi lướt qua nhau, người đàn ông đó cũng không có hành động gì khác thường, vì thế Ôn Nhan thoáng yên tâm hơn.

Nhưng sau đó, Ôn Nhan nghe được người đàn ông ở phía sau khẽ lên tiếng: "Cô gái nhỏ."

Cô vô thức quay đầu lại.

Người đàn ông đó mỉm cười một cách kỳ lạ, bỗng nhiên vén áo khoác của mình lên, để lộ ra phần bên dưới.

Quần của ông ta không có thắt lưng, nó đã rớt xuống dưới mông.

Trái tim của Ôn Nhan đập thình thịch, vẻ mặt từ từ trở nên hoảng loạn và ngơ ngác, người đàn ông thấy thế thì càng thêm đắc ý.

Ôn Nhan cảm thấy bây giờ gương mặt của mình chắc chắn rất nhợt nhạt, cô chưa từng gặp phải loại chuyện này, chỉ cảm thấy da đầu run lên. Cô muốn hét lớn lên, muốn chạy khỏi đây nhưng lại không thể di chuyển được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn từ phía sau vòng tới trước rồi che lại hai mắt cô, sau đó dùng sức nắm lấy vai cô, trực tiếp xoay người cô lại. Giây tiếp theo, cả người cô đã rơi vào một lòng ngực vô cùng thoải mái.

Người đàn ông ấn gáy cô vào bả vai của mình, một mùi hương quen thuộc bỗng ập đến.

Cô nghe được giọng nói trầm thấp mang theo sự tức giận của Hàn Giang vang lên: "Cút."

Hàn Giang là một người mà khi không tức giận, dáng vẻ thường thấy nhất đó chính là không có biểu hiện gì cả, điều này cũng đủ để toát lên cảm giác không nên lại gần.

Khi anh tức giận, thậm chí nó còn đáng sợ hơn.

Toàn bộ khuôn mặt đều toát lên một lạnh lùng sắc bén, hơn nữa ánh mắt của anh dữ tợn đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng, thẳng thắn tuyên bố với người khác rằng họ đang tìm chết.

Người đàn ông ở đối diện nhanh chóng kéo quần lên rồi chạy mất cả bóng dáng.

Hàn Giang xoa xoa đầu của Ôn Nhan, buông cô ra rồi nói: "Không có việc gì."

L*иg ngực của Ôn Nhan còn đang nhấp nhô, bệnh vừa mới khỏi không lâu, bây giờ cơ thể lại ra mồ hôi lạnh, có lẽ lại bị bệnh thêm lần nữa.

Hàn Giang để cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra gương mặt của cô đỏ bừng một cách lạ thường, anh lấy tay sờ trán cô: "Em sợ sao?"

Ôn Nhan lắc đầu, sau đó lại cảm thấy có chút không được tự nhiên lại cúi đầu xuống.

Cái ôm lúc này đã chiếm toàn bộ tâm trí của cô.

Gần gũi như vậy, hình như còn có thể nghe được nhịp tim của anh đang đập.

Hàn Giang đứng im tại chỗ một lúc, sau đó nắm lấy cổ tay của cô rồi dẫn đường đi về phía trước, còn không quên dạy dỗ cô: "Không phải đã nói đợi anh tới sao, sẽ không nghe lời anh đúng không?"

Ôn Nhan cũng có chút hối hận, hình ảnh kia thỉnh thoảng còn hiện lên trong đầu cô. Cô dùng sức lắc đầu, muốn đuổi hình ảnh ghê tởm kia ra khỏi đầu: "Em nghĩ xe của anh không vào đây được, cũng không muốn để anh đi bộ một đoạn đường dài, em cũng không ngờ lại gặp được người như vậy."