Chương 19

Đầu óc của Ôn Nhan choáng váng, thật ra cô không có ngủ.

Khi cô nghe thấy lời nói của bác sĩ, trái tim đập thình thịch, xung quanh im lặng, vì sao Hàn Giang lại không lên tiếng phủ nhận?

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Sau khi đợi một lúc, cuối cùng giọng anh cũng vang lên: "Em ấy có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ thay kim tiêm màu trắng sang bình thuốc khác: "Không sao đâu, chỉ là bị cảm bình thường, ngày mai lại chuyền thêm một bình nữa với uống thuốc đúng giờ, vài ngày sẽ khỏi bệnh."

Hàn Giang nói một tiếng cảm ơn, còn nói: "Làm phiền bác sĩ lấy giúp cháu tấm chăn kia."

Anh chỉ vào chiếc ghế ở đối diện.

Bác sĩ giúp anh lấy tới đây, còn cười nói: "Chàng trai trẻ này thật chu đáo."

Hàn Giang phủ tấm chăn lên người cô, cẩn thận đắp lên vai, ngẩng đầu nhìn giờ, kim đồng hồ đã chỉ vào bảy giờ.

Sau khi truyền xong bình thuốc thứ hai, Ôn Nhan thật sự đã ngủ thϊếp đi.

Hàn Giang không gọi bác sĩ đến, anh tự mình rút kim ra cho cô, chỉ mới di chuyển một chút, cô đã tỉnh dậy, anh còn đang nắm băng dán y tế ở chỗ kim tiêm của cô.

Bàn tay của chàng trai luôn nóng như vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Ngón tay của Ôn Nhan giật giật, không nói gì, Hàn Giang buông cô ra: "Em cầm đi."

"Ừm."

Hàn Giang đi trả tiền, lại lấy thêm một ít thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm, cầm cặp sách của cô, sau đó mở cửa để cô đi trước.

Trời đã tối, gió đêm thổi qua từng cơn, Hàn Giang cởϊ áσ khoác của mình ra, anh ném nó lên người cô, không được dịu dàng lắm.

Ôn Nhan vô thức ôm lấy chiếc áo đang bay tới, nói: "Em không lạnh."

"Anh thấy nóng."

Hàn Giang mở cửa ghế phụ rồi để cô ngồi vào bên trong, ghế ngồi cũng không cần điều chỉnh lại. Bởi vì chưa từng có ai khác ngồi vào ghế lái phụ này, cho nên vẫn duy trì góc độ mà Ôn Nhan cảm thấy thoải mái nhất.

Cô thắt dây an toàn vào rồi mặt ngược chiếc áo khoác của Hàn Giang, cô luồn cánh tay nhỏ bé vào trong ống tay áo rộng rãi của anh, nhìn giống như một chiếc áo ngủ.

Mùi hương của anh thoang thoảng ở xung quanh, vừa sạch sẽ vừa thoải mái.

Cô dường như lên cơn nghiện, cả người vùi vào trong áo, từ từ nhắm mắt lại.

Đi cũng không xa lắm, cơn buồn ngủ của cô lại ập đến.

Trong nhà không có gì để ăn, Hàn Giang bảo cô lên nằm trước, còn mình lại đi vào phòng bếp mày mò một lúc lâu. Anh làm một bát mì nước nóng hổi, còn bỏ thêm một quả trứng.

Khi còn nhỏ, chỉ cần bị bệnh, đầu tiên Thi Tĩnh sẽ nấu một bát mì nóng.

Ăn một bát mì nóng vào bụng, bệnh có thể sẽ tốt hơn.

Bà ấy không thích để bọn họ uống thuốc, sau khi uống nước ấm, ăn mì nóng và dùng miếng dán hạ sốt mà vẫn chưa khỏi thì mới dùng đến thuốc.

Buổi tối hôm nay, Hàn Giang không cho cô đọc sách, ăn mì xong, anh trực tiếp đưa cô lên giường nằm rồi đắp chăn một tấm chăn dày cho cô.

Sau nửa đêm, anh lại đến xem một lần nữa, khi phát hiện tấm chăn đã bị đá đến chân giường, rớt xuống hơn một nửa, chỉ có một phần nhỏ phủ lên bắp chân.

Thật không ngoan.

Anh đi tới bên giường, đắp lại chăn cho cô một lần nữa.

Ôn Nhan không thích kéo rèm che lại, chỉ kéo lớp mỏng ở bên ngoài, ánh trăng soi rọi vào bên trong, chiếu lên khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cô.

Anh đưa tay sờ trán cô, đã hạ sốt.

Cánh tay của Hàn Giang chống ở hai bên cô, cơ thể cúi thấp xuống, nhìn kỹ vào gương mặt cô.

Dáng vẻ khi cô ngủ còn ngoan hơn bình thường, cũng rất yên lặng.

Giống như có chút khó chịu, lông mày hơi nhíu lại.

Hàn Giang vươn tay ra, anh muốn vuốt lông mày cho cô.

Đầu ngón tay sắp chạm vào thì bỗng dừng lại, Hàn Giang cúi đầu, cổ họng di chuyển lên xuống. Anh lặng lẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Khoảnh khắc vừa mới xoay người lại, Ôn Nhan bỗng nhiên nắm lấy tay anh.