Chương 18

Không ai bắt máy.

Anh gọi liên tục ba cuộc cũng không có người nhận, anh nhíu mày, nắm chặt chiếc điện thoại rồi vội vàng trở lại phòng bệnh. Anh vừa chạm vào tay nắm cửa, bên trong vang lên giọng của bố mẹ nói chuyện.

Hàn Tuyết Tùng nhỏ giọng nói: "Cô của con bé liên lạc với tôi, nói về chuyện căn nhà."

Thi Tĩnh không được vui lắm: "Việc này chúng ta không thể thay con bé làm chủ được, ông nói với bên kia, có gấp quá thì cũng chờ qua khoảng thời gian này rồi nói sau, đừng ảnh hưởng đến con bé."

"Được."

Cô của ai?

Hàn Giang không có cô.

Anh không có thời gian để suy nghĩ, vì vậy vội đẩy cửa đi vào trong: "Mẹ, con về nhà một chuyến, một lát sẽ tới đổi ca với mẹ."

Thi Tĩnh vội vàng đáp: "Mẹ không cần đổi với con, con đừng quay lại, nghe không?"

Ở cửa đã sớm không còn bóng người.

Ôn Nhan chưa bao giờ không nhận điện thoại, Hàn Giang chạy tới dưới lầu, liếc mắt một cái đã biết cô không có ở nhà, phòng khách và cửa sổ của phòng cô đều tối đen.

Vào nhà và nhìn thấy, thức ăn ở trong phòng bếp vẫn còn nguyên như cũ.

Cô thậm chí còn chưa trở về nhà.

Anh vớt lấy chìa khóa xe và đi xuống cầu thang, cuối cùng khi anh chạy đến ga-ra thì cô đã bắt máy.

Anh không chịu đựng được, giọng điệu rất hung dữ: "Em đang ở đâu, sao lại không nhận điện thoại?"

Bên kia mới "À" một tiếng rồi đáp: "Ở nhà."

"Anh mới đi từ nhà ra."

Bên kia im lặng một chút, Hàn Giang không đợi được: "Anh đang hỏi em, em ở đâu?"

Ôn Nhan chỉ có thể nói sự thật.

Cúp điện thoại, cô ngước mắt lên nhìn nước thuốc còn trong chai, chai đầu tiên đã đi xuống hơn một nửa, vẫn còn một chai khác đang treo ở trên móc.

Ở đối diện, đứa bé đang xem phim hoạt hình đã ngủ, nằm trong vòng tay của bố mình.

Bên kia là hai cô gái mặc đồng phục học sinh.

Chỉ có cô ngồi một mình.

Cô cúi đầu xuống, tiếp tục đọc bài ghi chép.

Năm phút sau, hay là tám phút?

Ánh sáng ở trên đầu bị che khuất bởi một cái bóng, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tối tăm của Hàn Giang.

Cô đã nói dối, vì thế đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị mắng. Nhưng anh không nói cái gì cả, chỉ lấy bản ghi chép trong tay cô rồi ném sang một bên, nửa ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay sờ trán cô.

Vẫn còn nóng.

Anh nhíu mày, giọng điệu có phần trách móc: "Vì sao bị bệnh lại không nói cho anh biết?"

Ôn Nhan nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ im lặng nhìn anh, sau đó nhỏ giọng nói: "Chú Hàn vẫn còn nằm ở bệnh viện."

"Sau này bị bệnh, phải nói cho anh biết."

Hàn Giang đặt tay lên đầu gối cô, ánh mắt nặng nề.

Bình thường, cảm xúc của anh đều không tiết lộ ra bên ngoài.

Khi biết điểm thi đại học, tất cả mọi người đều hoan hô vui mừng, chỉ có anh là bình tĩnh, giống như một người ngoài cuộc.

Anh đánh nhau gây chuyện, bị nhà trường thông báo phê bình, điều đó cũng không thể khiến anh dao động một chút nào.

Đối với tất cả mọi thứ, dáng vẻ của anh đều là thờ ơ, điều này dường như được thừa hưởng từ gen của Hàn Tuyết Tùng.

Nhưng lúc này, Ôn Nhan rõ ràng có thể nhìn thấy được sự nghiêm túc và lo lắng trong ánh mắt đen tối nặng nề của anh.

Anh thật sự đang lo lắng cho cô.

Không đợi Ôn Nhan phản ứng lại, Hàn Giang đã nhanh chóng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay ôm cô, mạnh mẽ ấn đầu cô xuống vai mình: "Nhắm mắt lại."

Ôn Nhan giật mình: "Em đang đọc bài ghi chép."

"Xem cái rắm." Anh gấp bài ghi chép lại rồi ném nó vào trong cặp sách của cô: "Đồ của anh thì anh có quyền quyết định, khỏi bệnh rồi lại xem."

Thật hung dữ.

Ôn Nhan lặng lẽ suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cuối cùng thật sự đã nhắm mắt lại.

Lúc đổi thuốc, Hàn Giang không tiện để di chuyển, anh giơ tay ra hiệu cho bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng đi đến, thấy Ôn Nhan đã ngủ, nhỏ giọng mỉm cười: "Ôi chao, bạn trai đến rồi, chẳng trách không để cho bố mẹ đi cùng."