Chương 20

Cô không hề có ý thức, vẫn còn đang ngủ say.

Cô không biết bên cạnh mình là ai, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, cảm giác an toàn ập đến, trong tiềm thức cô không muốn người kia biến mất.

Cô nhớ mẹ, cũng nhớ bố, hơn nữa lúc bị bệnh sẽ trở nên rất yếu ớt.

Bên trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học, có một bức ảnh chụp chung của một gia đình ba người lúc cô năm tuổi. Đáng tiếc, đó đã là bức ảnh cuối cùng.

Hàn Giang không hề nhúc nhích, anh từ từ ngồi xuống mép giường của cô, cứ im lặng như vậy.

Bàn tay vẫn đang bị cô nắm chặt.

Anh chậm lại vài giây, sau đó trở tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Sáng sớm hôm sau, Thi Tĩnh mới về nhà, Ôn Nhan không đi học còn Hàn Giang đang nấu cháo ở trong bếp.

Nghe nói Ôn Nhan bị bệnh, bà ấy mới đến phòng rồi sờ sờ trán của cô, khi đã xác nhận không còn nóng nữa mới yên tâm. Sau đó, bà ấy lại trở về phòng ngủ của mình và mang quần áo đến cho Hàn Tuyết Tùng thay.

Ông ấy còn phải ở bệnh viện thêm vài ngày, cho nên cần chuẩn bị mấy thứ này.

Lúc đang ăn cháo, cuối cùng Ôn Nhan cũng nhận được hồi âm của mẹ mình.

[Giỏi lắm, cố gắng ôn tập, nhớ chú ý sức khỏe.]

Ôn Nhan muốn nói với mẹ rằng con bị bệnh, mẹ có thể trở về thăm con không?

Nhưng sau khi đánh một vài chữ, cô lại xóa tất cả đi.

Hàn Giang lấy điện thoại di động của cô rồi nói: "Ăn cháo."

Thi Tĩnh ôm mấy bộ quần áo ở trong phòng ngủ đi ra ngoài, bà ấy tìm một cái túi giấy ở trong tủ rồi bỏ áo quần vào trong. Khi chuông cửa vang lên, Hàn Giang đi ra mở cửa, bên ngoài là mẹ của Giang Yên.

Trước đây khi cùng sống trong một con hẻm nhỏ, nhà họ Hàn và nhà họ Giang là hàng xóm của nhau.

Đó là một khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp và yên bình, mỗi gia đình sẽ có một cái sân trồng đầy hoa trong nhà, có người thân và vài người bạn tri kỷ. Vào mùa hè, mọi người sẽ tụ tập ở trong sân để cùng nướng thịt, vào mùa đông các đứa trẻ trong hẻm sẽ làm người tuyết rồi chơi ném tuyết, cuộc sống trôi qua rất chậm rãi.

Cho nên, mặc dù lúc đó khách sạn Tiểu Sơn Lâu của nhà họ Hàn đã mở rộng khắp cả nước, bất động sản cũng có rất nhiều nhưng vợ chồng Hàn Tuyết Tùng cũng không chuyển nhà đi. Họ vẫn thích ở trong căn nhà nhỏ ấm áp bên trong con hẻm nhỏ.

Sau đó, khi nơi đó bị phá bỏ và phải rời đi nơi khác sống, tất cả mọi người đều đường ai nấy đi. Hai bà mẹ vẫn không cắt đứt liên lạc, vẫn thường xuyên trò chuyện giống như trước đây.

Hàn Giang và Ôn Nhan chào bà ấy một tiếng.

Mẹ của Giang Yên cười khanh khách, bà ấy đến tìm Thi Tĩnh để lấy đồ.

Hai người đi vào phòng soạn sửa rất lâu, không biết Thi Tĩnh lại đưa cho bà ấy cái gì, phụ nữ luôn thích chia sẻ đồ đạc cho bạn thân của mình.

Âm thanh trò chuyện của hai người truyền ra bên ngoài.

Hai năm không gặp, mẹ Giang không hề giấu diếm mà trực tiếp khen Hàn Giang: "Con trai của cô càng lớn càng giỏi."

Thi Tĩnh mỉm cười đầy trong trẻo, đáp: "Cũng được."

"Tôi thấy hai đứa ở chung cũng không tệ lắm, nó còn bóc trứng gà cho Nhan Nhan."

Mẹ Giang biết Ôn Nhan không phải con ruột trong gia đình này.

Thi Tĩnh nói: "Đúng vậy, lúc chúng tôi còn ở trong hẻm nhỏ, con trai của tôi luôn bướng bỉnh, còn luôn bắt nạt con bé, tôi phải đánh vài lần mới đỡ hơn. Bây giờ lớn rồi, hai đứa cũng thân hơn, so với anh em ruột còn thân hơn."

Thật ra, không phải lúc nào Ôn Nhan cũng ở tại nhà họ Hàn.

Năm cô mười ba tuổi, người cô Ôn Lập Tuệ luôn luôn đối xử lạnh nhạt với cô, dường như không có qua lại gì bỗng nhiên lại tìm đến cửa, bảo muốn đưa cô đi và tự mình nuôi nấng cô.

Ôn Nhan không có bố, cô của người ta là người thân ruột thịt, mặc dù Thi Tĩnh rất không nỡ, bà ấy cũng không có lý do để giữ người ở lại.