Chương 17

Giang Yên sờ cái trán của cô, có chút nóng.

Giáo viên yêu cầu cô đến bệnh viện, còn cô vẫn kiên trì cho đến tiết học cuối cùng. Sau khi tan học, Giang Yên đi đến hỏi thăm cô, cô chỉ nói mình đã đỡ hơn nhiều, về nhà uống thuốc là được rồi.

Nhưng sau khi hai người tách ra, cô lại đi đến phòng khám đối diện trường một mình.

Bây giờ, vào thời điểm quan trọng này, cô không thể bị bệnh được, cũng không dám...cắn răng chịu đựng như trước đây. Cô tùy tiện uống thuốc, thời gian vốn đã rất gấp rút, cô rất sợ bệnh nặng sẽ ảnh hưởng đến quá trình ôn tập,

Ban đầu, cô dự định sau giờ học sẽ đi đến bệnh viện để thăm Hàn Tuyết Tùng nhưng bây giờ chỉ có thể tiêm trước một mũi. Nếu không ở trong nhà có hai người bệnh, rất phiền toái.

Cô không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình.

Người trong phòng khám không nhiều lắm, Ôn Nhan im lặng ngồi một góc chờ bác sĩ pha thuốc.

Trước tiên cô đi vào phòng vệ sinh, khi trở về thì lấy ghi chú tiếng Anh của Hàn Giang đưa cho cô và đặt chúng ở giữa đầu gối.

Bác sĩ đi tới, cầm theo hai bình thuốc rồi treo lên móc phía trên người cô: "Bàn tay nào?"

Ôn Nhan vươn tay trái ra: "Tay này đi."

Bác sĩ nhìn thấy tay phải của cô đang cầm ghi chú, vẫn đang đọc sách, vừa tháo kim tiêm dùng một lần vừa hỏi: "Học lớp 12 sao?"

Ôn Nhan gật đầu: "Vâng ạ."

"Chăm chỉ quá, con trai của tôi mà cũng giống cháu, tôi đã có thể ăn thêm một chén cơm rồi."

Ôn Nhan mỉm cười, không lên tiếng.

Bác sĩ lấy bông thấm cồn lau bàn tay của cô, vỗ vào mạch máu của cô rồi nói: "Bị bệnh thì nên nghỉ ngơi một chút, cũng không thiếu chút ít thời gian này."

Sau khi đâm kim xong, bác sĩ quay lại và vặn nhỏ tiếng TV.

Trong lòng Ôn Nhan cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo, sao cháu lại đến đây một mình, người nhà đâu?"

"Bọn họ khá bận rộn, nhà của cháu cũng gần đây, không có việc gì."

Bác sĩ gật đầu: "Có việc gì thì gọi cho tôi."

Vẫn còn bệnh nhân đang đợi ở phía trước, bà ấy quay lại tiếp tục.

Ôn Nhan đã đọc toàn bộ bài ghi chép nhưng có một số chỗ vẫn chưa nhớ kỹ lắm, những câu sai ở phía sau gần đây đã được bổ sung thêm kiến thức mới.

Cô cảm thấy thời gian còn quá ít, ước rằng một ngày có bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Trong bệnh viện, Hàn Giang đi ra từ văn phòng bác sĩ, lúc trở lại phòng bệnh thì thấy Thi Tĩnh đang lau tay cho Hàn Tuyết Tùng.

Bệnh tình của Hàn Tuyết Tùng đã được ổn định, ông ấy vào bệnh viện vì bệnh đau dạ dày này cũng không ít lần. Trong lòng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, chỉ cảm thấy Thi Tĩnh chuyện bé xé ra to và căng thẳng quá mức.

Hàn Tuyết Tùng hỏi Hàn Giang: "Buổi tối Nhan Nhan ăn cái gì?"

"Con đã mua cho em ấy rồi, bố yên tâm."

Hàn Tuyết Tùng gật đầu: "Được, đừng để con bé đến bệnh viện, nơi này có thể ít đến thì càng tốt, con cũng đi về đi."

Hàn Giang không nhúc nhích: "Đêm nay con sẽ ở đây, để mẹ con trở về thôi."

Hàn Tuyết Tùng nằm trong phòng bệnh cao cấp, ở đây đã được trang bị y tá và nhân viên điều dưỡng chăm sóc cho ông ấy. Tuy nhiên Thi Tĩnh lo lắng vì người khác, vì vậy bà ấy tự mình làm mấy chuyện cá nhân.

Bà ấy nói: "Mẹ không đi, không phải lúc trước con nói ở trường có hoạt động gì đó sao? Không có thời gian thì trở về trọ ở trường đi, mỗi ngày đều đi qua đi lại, cũng rất xa."

Gần đây, đại học C đã tổ chức buổi lễ kỷ niệm thành lập trường học, chọn hai sinh viên một chàng trai và một cô gái để làm hình ảnh trên tấm áp phích, chàng trai đó không ai khác chính là Hàn Giang.

"Còn vài ngày nữa, không gấp lắm." Anh thu dọn rác ở trên chiếc bàn nhỏ: "Học kỳ sau mới ra ở trọ trong trường."

Sau khi đổ rác xong, anh không quay lại phòng bệnh mà dựa vào cửa sổ ở cuối hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Ôn Nhan.