Chương 16

Cầm điện thoại trên tay, cô dùng ngón trỏ di di vài cái, cuối cùng bấm vào màn hình, gửi một tin nhắn:

[Phi Hồng, hôm nay con làm bài thi thử thứ hai cũng khá tốt.]

Hướng Phi Hồng là tên mẹ của cô.

Cô Tĩnh bảo không được gọi bà ấy là mẹ, nhưng có thể gọi bà ấy bằng tên.

Cô nằm nghiêng, đợi hồi âm từ bà nhưng không nhận được tin nhắn trả lời.

Mặc dù bà ấy không chủ động nhắn tin cho cô nhưng trả lời tin nhắn rất nhanh, hôm nay lại không như vậy.

Chắc có lẽ đang bận rồi.

Ôn Nhan ngồi dậy khỏi giường, xoa mặt, chuẩn bị làm đề thi tiếp theo.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hàn Giang nói: “Em để quên đồ ở chỗ anh.”

Ôn Nhan đứng lên: “Đồ gì ạ?”

“Tự qua lấy đi.” Hàn Giang nói xong thì xoay người trở về phòng.

Ôn Nhan đi theo sau, Hàn Giang chỉ vào tủ quần áo, sau đó đi ra phòng bếp.

Ôn Nhan nhìn theo bóng lưng của anh băn khoăn một hồi, sau đó xoay người chạy tới ngăn tủ.

Bên trái có ba ngăn tủ, ngăn ở giữa bị kéo ra.

Vừa nhìn một cái đã khiến cô đỏ mặt.

Trong ngăn kéo đó, là nội y cô để quên hồi trước.

Loại nhỏ, màu xanh nhạt, có một bông cúc họa mi nhỏ thêu hai bên mép.

Ôn Nhan đúng thật là đã chạy trối chết, lúc trở về phòng mặt cô vẫn còn nóng.

Thật ra hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ở chung giống như người một nhà. Ôn Nhan đã từng nhìn thấy Hàn Giang mặc một chiếc quần đùi hoa luộm thuộm rồi đi loanh quanh trong nhà, Hàn Giang cũng đã từng nhìn thấy đầu tóc bù xù của Ôn Nhan khi cô thức dậy vào buổi sáng.

Nhưng khi đó dù sao vẫn còn nhỏ, lần này Hàn Giang trở về từ nước ngoài, Ôn Nhan cảm thấy ngoại trừ tính cách thối nát kia không thay đổi ra, những cái khác đã thay đổi rất nhiều.

Bả vai rộng hơn, cơ thể mạnh mẽ, khuôn mặt sạch sẽ và đẹp trai, còn mang theo một chút sắc sảo.

Trông giống như, một người đàn ông.

Nghĩ đến đó, Ôn Nhan cười rộ lên, nếu Hàn Giang biết câu đánh giá này của cô, có lẽ sẽ tới đánh cô mất.

Thật ra cũng không sai, trước đây Hàn Giang tối đa chỉ được xem như là một cậu bé, chưa tới hai mươi tuổi, tính cách không được tốt lại còn ngây thơ, đã từng hung dữ và bắt nạt cô, vì thế mà Thi Tĩnh không biết đã từng đánh anh bao nhiêu lần.

Ôn Nhan tắt đèn bàn, lăn vài cái trên giường rồi nửa người vùi vào trong chăn.

Lớp rèm che nắng không kéo lại, ánh trăng ở bên ngoài len lỏi vào bên trong, soi chiếu một phần lớn của giá sách, tựa như phím đàn.

Trong tay Ôn Nhan còn cầm điện thoại di động.

Đêm nay, cô đã không đợi được mẹ mình trả lời lại.

Mãi cho đến buổi chiều hôm sau, Hàn Giang mới nhận được điện thoại, thì ra bệnh dạ dày của Hàn Tuyết Tùng lại tái phát. Sau khi xuống máy bay đã trực tiếp đưa đến bệnh viện, Thi Tĩnh sợ hai đứa con trai lo lắng, cho nên tối hôm qua cũng không nói thật, tự mình ở trong bệnh viện chăm sóc một đêm.

Khi còn trẻ, Hàn Tuyết Tùng vì bệnh dạ dày mà phải phẫu thuật, mỗi lần ông ấy đi công tác, Thi Tĩnh đều cảm thấy lo lắng. Một ngày ba buổi sẽ dặn ông ấy ăn cơm đúng giờ, tuy nhiên ở bên ngoài cũng không thể giống như ở nhà được. Lần này đi công tác, ăn cơm với đối tác vài lần, không thể tránh khỏi việc uống rượu. Lúc lên máy bay ông ấy đã không thoải mái, máy bay vừa chạm đất thì lưng đã không đứng thẳng được, cho nên thư ký đã trực tiếp đưa vào bệnh viện.

Vào thứ Bảy sau kỳ thi thử lần thứ hai, mọi người vẫn phải lên lớp đi học.

Hàn Giang gửi tin nhắn cho Ôn Nhan, bảo cô buổi tối tự về nhà một mình, đi vào phòng bếp, có món cơm bít tết tiêu đen mà cô thích ăn ở căng tin đại học C, anh đã mang về cho cô.

Nửa tiếng sau Ôn Nhan mới đọc được tin nhắn này, có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, bắt đầu từ sáng sớm cổ họng của cô đã không thoải mái. Cơm trưa cũng không ăn, tiết tự học buổi chiều thì lần đầu tiên ngủ trong lớp.