Ôn Nhan đứng trước mặt anh, chỉ cao đến ngực, nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua khăn tắm truyền đến vai, tại vị trí đó bất giác nóng lên.
Cô thì thầm: “Dạ.”
Sau khi Giang Yên đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Giang nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, biết chắc cô lại giận dỗi Lục Phi. Anh nói với cô, Ôn Nhan về phòng thay quần áo, sau đó quay người đi tìm Lục Phi.
Khoảng tám giờ tối, hai nhóm người lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Lớp trưởng lớp cấp ba thu xếp bảo các bạn nam đưa các bạn nữ về. Tưởng Húc muốn đưa Ôn Nhan về nhưng Ôn Nhan không chịu: “Có người đi cùng tôi rồi.”
Giang Yên cũng không cần người khác đưa về: “Nhà tớ gần lắm.”
Lục Phi đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng của Giang Yên ở phía xa, quay sang Hàn Giang nói: “Tôi về trước đây, hẹn gặp lại.”
Có người muốn cho cậu ấy đi nhờ xe, nhưng Lục Phi nói “Không tiện đường.” rồi đi mất.
Đối phương lại quay sang mỉm cười với Hàn Giang, Hàn Giang nhìn người kia rồi vài giây sau, mặc kệ đối phương: “Khỏi, tôi tự bắt taxi.”
Hàn Giang quay đầu lại tìm Ôn Nhan.
Các bạn cùng lớp của cô đã về hết, chỉ còn lại mình cô đứng ở cửa.
Anh ra hiệu, hai người cùng lúc đi về phía bãi đỗ xe.
Hàn Giang có xe nhưng không thường xuyên lái.
Chiếc xe này là quà sinh nhật của Hàn Tuyết Tùng tặng cho anh khi anh bước sang tuổi 18, trị giá bảy con số, rất phong cách và thời thượng. Tuy nhiên anh không thích khoe khoang, cũng không bao giờ lái nó đến trường.
Ôn Nhan đã được ngồi xe của anh mấy lần. Lúc bắt đầu kỳ thi tuyển sinh cấp ba, anh mới lấy chiếc xe này, bằng lái cũng vừa nhận, lái xe đưa cô đến địa điểm thi.
Lúc đó, Thi Tĩnh ngồi sau ôm Ôn Nhan, thắt chặt dây an toàn. Bà hối hận vì để anh đưa cô đi vào ngày quan trọng như vậy.
Anh thích lái xe nhanh, càng nhanh càng tốt.
Nhưng hôm đó anh ổn định ngoài dự đoán. Đưa người đến địa điểm thi an toàn xong, thi xong anh lại đến đón cô về.
Ôn Nhan giống như ngựa quen đường cũ ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, quay đầu lại thì thấy một túi đựng tài liệu trong suốt ở ghế sau.
Hàn Giang khởi động xe, một tay xoay vô lăng, nhìn về phía trước: “Cho em đấy.”
Ôn Nhan cầm lên xem, là một bộ đề thi mới tinh.
Bộ đề cuối cùng vẫn chưa làm xong…
Hàn Giang lái xe lên đường lớn, liếc nhìn cô: “Hôm nay đề khó không?”
Ôn Nhan cất đống đề thi: “Cũng tạm ạ.”
“Bao giờ có điểm?”
“Thứ ba ạ.” Cô cảm thấy hơi khó chịu, bắt đầu sụt sịt.
Hàn Giang liếc nhìn cô: “Bị cảm à?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Sợ lạnh còn mặc đồ thiếu vải như vậy.”
“...”
Thi Tĩnh không ở nhà, trong nhà tối om. Hàn Giang bật đèn lên, thấy trên bàn ăn có sẵn thức ăn và một tờ giấy: [Nhớ hâm nóng lại trước khi ăn.”
Anh chợt nhớ ra lúc nãy điện thoại có tin nhắn đến nhưng chưa đọc.
Thi Tĩnh gửi tin nhắn cho anh: [Mẹ với bố con đi có việc, mai sẽ về. Con nhớ chăm sóc Nhan Nhan, sáng mai làm bữa sáng cho con bé nhé.]
Mấy ngày nay, Hàn Tuyết Tùng phải đi công tác ở Bắc Kinh.
Hàn Giang đã quen với chuyện bố mẹ dính lấy nhau nên không suy nghĩ nhiều.
Lúc hai người còn trẻ yêu đương cuồng nhiệt, đứa con trai giống như hàng tặng kèm, có cũng được mà không cũng chẳng sao. Mặc dù năm Hàn Giang lên tám tuổi suýt chút nữa đã ly hôn nhưng sau khi hòa giải thì mối quan hệ của họ càng ngày càng trở nên sâu đậm, không gì có thể chia cắt nổi.
Anh hâm nóng lại đồ ăn, gọi Ôn Nhan xuống ăn tối, lại pha cho cô một tách trà gừng. Ăn cơm xong, Ôn Nhan muốn rửa chén nhưng lại bị Hàn Giang mắng: “Thi xong rồi không cần giải đề nữa à?”
Ôn Nhan đành phải ngoan ngoãn vào phòng.
Cô lật tập đề thi tiếng Anh mới, cảm thấy mấy đề này có vẻ dễ hơn mấy đề trước đó.
Làm xong một đề, Ôn Nhan vươn vai lười biếng nằm trên giường nghỉ ngơi.