Chương 10

Hai người nhìn nhau cả ngày, một vài ngôi sao nhỏ vừa rồi cũng biến mất, đều bị mây đen che phủ.

Hàn Giang nói: "Thật ra bây giờ thành tích cũng không quan trọng, trọng điểm cũng không thành vấn đề."

Hàm ý là, không cần tự tạo áp lực quá lớn cho mình.

Tiếng Anh của cô chỉ là khá yếu hơn các môn khác, còn phiếu điểm thì trông cũng ổn.

Nhưng Ôn Nhan lại nói: "Sẽ không thi đậu đại học C."

Bầu không khí rất yên tĩnh.

Hàn Giang chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lướt qua hàng lông mi cong dài của cô, thấp giọng nói: "Em muốn thi đại học C?"

Ôn Nhan rầu rĩ, cúi đầu không nhìn hắn, cũng không trả lời.

"Còn chưa bị tôi bắt nạt đủ?"

Ôn Nhan nhìn về phía hắn, không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy khóe môi hắn hơi cong lên.

Cô nhỏ giọng nói: "Không phải vì anh."

"Phải không?" Hàn Giang trong hỏi nữa, nói rất thiếu đòn: "Số điểm đó của em, đúng là hơi quá sức."

Hắn đứng dậy, vỗ vỗ quần, thuận tay kéo cô dậy: "Về nhà thôi."

Về tới nhà đã là 9 giờ, Thi Tĩnh đã nghỉ ngơi, hai người ăn ý mà nhỏ giọng, ai về phòng nấy.

Ôn Nhan tắm rửa, giặt sạch qυầи ɭóŧ, thay một chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ hình mèo đen.

Đều là do Thi Tĩnh chuẩn bị cho cô.

Thi Tĩnh là một người rất lãng mạn, rất thích trang điểm cho mấy bé gái.

Quần áo của Ôn Nhan từ trong ra ngoài đều là do Thi Tĩnh mua cho, thẩm mỹ của bà tốt, mua đều là những thứ Ôn Nhan thích, phong cách thắt tóc theo kiểu phương Tây của Ôn Nhan cũng là bà dạy.

"Lỏng một chút, dùng móng tay quấn một ít tóc, thắt tóc bánh quai chèo vừa mộc mạc vừa sáng sủa, người đẹp đều thắt tóc này." Thi Tĩnh thường xuyên khoa trương như vậy.

Ôn Nhan thoa một ít kem dưỡng lên mặt, ngồi trước bàn chuẩn bị làm đề.

Điện thoại bỗng vang lên, ảnh chân dung của Giang Yên chớp nháy, cô ấy gửi tới một tấm ảnh chụp, còn gửi thêm một câu: Câu này chọn cái gì?

Ôn Nhan phóng to ảnh nhìn nhìn, lấy một tờ giấy trắng viết viết vẽ vẽ, sau hai phút mới trả lời: A

Thuận tiện gửi bài cô vừa giải qua cho cô ấy.

Nửa phút sau, Giang Yên gửi tin nhắn tới: Mình kẹt ở câu này hơn hai mươi phút, bạn lại giải ra nhanh như vậy, chính xác không đó? Đừng có gạt mình!

Ôn Nhan gửi cho cô một icon trợn trắng mắt 🙄, sau đó nói: Buổi tối mình và Hàn Giang ra ngoài ăn cơm, có Lục Phi nữa.

Giang Yên trực tiếp gọi điện thoại tới: "Sao bạn không rủ mình theo?!"

"Mình gọi cho bạn mấy cuộc, nhưng đều không được."

Giang Yên mới nhớ tới hồi nãy mình đi tầng hầm của thư viện trường đọc sách với chị họ, đúng là không có tín hiệu.

Cô ấy vô cùng hối hận.

Tuy Giang Yên ham chơi, nhưng cô ấy cũng có ngôi trường yêu thích của mình, hơn nữa còn không thể không đi, cho nên cũng rất cố gắng, hai người chỉ nói vài câu đơn giản, liền kết thúc đề tài này, bắt đầu học tập.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Giang đưa cho cô một quyển sổ tay: "Xem mười trang, sau đó giải mấy bộ đề trong cặp em, một ngày một bộ, làm xong đưa tôi xem."

Nói xong liền quay người đi.

Ôn Nhan không hiểu, đóng cửa, ngồi lại bạn học bắt đầu mở sổ tay ra xem, càng lật càng kinh ngạc.

Là chữ của Hàn Giang.

Từ lớp 10 đến lớp 12, các điểm lưu ý, ngữ pháp câu đơn, liệt kê dựa theo trình độ từ dễ đến khó, trật tự rõ ràng, là một mạng lưới kiến thức hoàn chỉnh.

Có chỗ còn dùng bút hồng đánh dấu, bên cạnh còn vẽ ký hiệu trọng điểm.

Hàn Giang có mấy quyển tổng kết như này, Ôn Nhan biết, cô cũng có, chỉ là không tốt như cái này.

Rất nhiều điểm lưu ý đã khác ba năm trước, có lẽ hắn đã chỉnh lại, viết một quyển mới.

Phía sau còn có các kiến thức được liệt kê ra dựa theo những lỗi sai của cô.

Hắn làm mấy thứ này từ lúc nào vậy?

Ôn Nhan lập tức mở cặp mình ra.

Bên trong cặp có thêm một tập hồ sơ, bên trong là các bài thi thử của các trường cấp ba trọng điểm, tổng cộng có 10 bộ, nghe nói không được truyền ra ngoài, rất khó kiếm, cô không biết hắn kiếm ở đâu ra.

Trong lòng Ôn Nhan nóng nóng.

Con trai khi trưởng thành đều sẽ tri kỷ như vậy hả?

Cô không hiểu lắm, bên cạnh cũng không có đứa con trai nào quen thuộc hơn hắn.

Tối nay cô ngủ khá ngon.

Thứ hai, Hàn Giang trở vệ đại học C báo danh.

Chủ nhiệm khoa luôn luôn coi trọng hắn, chuyến xuất ngoại trao đổi lần này chỉ có hai suất, ở bên kia hắn biểu hiện vẫn luôn rất tốt, biết hắn xin về sớm hơn, chủ nhiệm khoa còn trách hắn một trận.

Nhưng dù sao cũng là lựa chọn riêng của học sinh, ông cũng không dám nói gì nhiều.

Sau khi nhìn thấy Hàn Giang, ông dặn dò, đại học chỉ còn một năm cuối, tuyệt đối không được tùy hứng giống như trước, phải suy xét đến tương lai của mình.

Hàn Giang gật đầu.

Hắn chào hỏi với mấy bạn cùng khoa, học kỳ sau mới trở về trọ ở trường, sau đó về phòng ký túc xá của mình tìm đồ.

Lúc này trong phòng không có ai, có lẽ đều đã đến thư viện, sinh viên của trường này đều rất tranh đua, tất cả bốn người cùng phòng ký túc với hắn đều có kế hoạch thi lên thạc sĩ.

Hàn Giang tìm hai quyển sách tham khảo Tiếng Anh trên kệ sách cho vào cặp, sau đó lau sơ bàn và tủ quần áo.

Chuyên ngành của hắn là Tiếng Pháp, đã định học nghiên cứu sinh từ sớm, học viện phục ngữ, chuyên ngành công pháp anh hán.

Tiếng Anh của hắn, cũng rất xuất sắc.