Chương 11

Chuyên gia phiên dịch đa ngôn ngữ ở đại học C có ở khắp mọi nơi, Bộ Thương mại, Bộ Ngoại giao đi dự các hội nghị quốc tế quan trọng trên thế giới. Đó là ước mơ lớn nhất của tất cả người trong ngành dịch thuật.

Hàn Giang rất quyết tâm với chuyện này.

Mấy ngày sau, hôm nào Ôn Nhan cũng gửi một đề thi tiếng Anh đến phòng Hàn Giang. Anh không cần kiểm tra, vừa liếc qua đã biết đáp án, chỉ thẳng ra lỗi sai của cô.

Anh rất nghiêm khắc, chỉ cần có lỗi sai sẽ nói thẳng, không hề giữ thể diện cho cô. Ôn Nhan thường xuyên bị anh mắng cũng không dám phản bác lời nào, có khi còn ở lại trong phòng anh đến gần mười hai giờ đêm.

Phương pháp học tập này rất hiệu quả, vốn từ vựng của Ôn Nhan khá đầy đủ, sau khi những kiến thức phức tạp sau khi được xâu chuỗi lại với nhau khiến sự bế tắc của người ta nhanh chóng được khai thông.

Ngày thi thử thứ hai, cô hồi hộp hơn bất cứ kỳ thi nào khác.

Từ lúc Hàn Giang trở về đến bây giờ vẫn chưa đến một tuần, thời gian tính ra cũng không nhiều. Nhưng nếu lần này điểm môn tiếng Anh của cô có thể khá hơn thì mấy ngày tới, tâm trạng ôn tập của cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi kết thúc ngày thi đầu tiên, kết quả môn Ngữ văn và Toán đều bình thường.

Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi thi xong, cô và Giang Yên đến quán mì đối diện cổng trường để ăn trưa.

Giang Yên rất thích ăn đồ cay. Mì Trùng Khánh vốn đã cay rồi, cô ấy còn thêm hai thìa ớt, ăn đến mức môi đỏ lên. Ôn Nhan đưa chai nước cho cô: “Cậu ăn ít chút đi, buổi chiều còn thi nữa đấy, đừng để bị tiêu chảy.”

Giang Yên lấy tay phẩy phẩy: “Đã quá.”

Cô uống một ngụm nước trắng: “Thi tiếng Anh xong thì đợi tớ dưới tầng 1 nhé.”

“Làm gì?”

“Sinh nhật lớp trưởng, cậu ấy rủ chúng ta đi bơi.”

“Bơi?”

“Ừ, cậu ấy nói hôm nay là sinh nhật lần cuối lúc cậu ấy còn đi học. Vừa hay đang thi, mọi người có thể nghỉ ngơi một chút. Cậu ấy được bố cho bảy tám vé VIP ở biệt thự suối nước nóng phía nam thành phố, có hai bọn mình với mấy bạn khác trong lớp nữa.”

Ôn Nhan nhíu mày: “Nhưng tớ không biết bơi.”

“Tớ dạy cậu, hoặc tìm anh chàng đẹp trai nào đó dạy cậu. Dáng người này của cậu mà không mặc áo tắm thì tiếc lắm.”

Giang Yên luôn luôn là người khiến người khác phải á khẩu, bàn xung quanh chật kín người là người. Ôn Nhan vội vàng nhét một miếng salad vào miệng cô: “Cậu nói nhỏ thôi!”

Giang Yên không thể nhịn cười: “Còn xấu hổ nữa.”

Ôn Nhan lại nói: “Hay là tớ không đi đâu. Tớ cũng không mang theo áo tắm. Buổi chiều hôm nay Hàn Giang học một tiết, có lẽ anh ấy sẽ đến đợi tớ về cùng.”

“Tớ cũng có mang đâu. Đến đó rồi mua cũng được mà,” Giang Yên rất bất mãn: “Dạo này Hàn Giang làm sao thế, đúng là âm hồn bất tán không tan. Tự cho mình là anh trai của cậu, có để cho cậu có không gian riêng tư không vậy?”

Cô nói thêm: “Anh tớ không quản tớ đến mức đó đâu”.

Giang Yên thật phiền phức. Dù sao lớp trưởng thực sự rất tốt với mọi người. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, không còn nhiều hoạt động tập thể như vậy nữa. Ôn Nhan không muốn mọi người mất hứng. Trước khi thi, cô gửi cho Hàn Giang một tin nhắn: [Lát nữa không cần phải đợi em đâu. Em có chút việc nên về muộn.]

Các biệt thự suối nước nóng ở phía nam thành phố có quy mô tương đối lớn, rất nhiều người từ nơi khác đến đây đều thấy ngưỡng mộ.

Trước sáu giờ chiều, đám người trẻ tuổi lần lượt bước vào sảnh, ai cũng đẹp trai khí chất, ăn mặc sang chảnh thu hút sự chú ý của người khác. Trong số đó, người trông hấp dẫn nhất đưa một chiếc thẻ VIP màu đen, nói với người phục vụ: “Chút nữa còn một người nữa đến.”

Người quản lý tiền sảnh đích thân nhận thẻ, dẫn người đến khu vực đặc biệt để làm thủ tục.

Mấy phút sau, Hàn Giang xuất hiện ở cửa đại sảnh, Lục Phỉ vẫy tay bảo anh đi về hướng khu nghỉ ngơi: “Lại đây.”

Hàn Giang bước tới, tháo kính râm xuống ngồi cạnh anh.

Lục Phi nói: “Không phải cậu bảo ôn tập cho em gái nên không tới sao?”

“Em ấy không có ở nhà.”

“Cho nên cuối cùng cậu cũng nhớ đến tôi rồi.”

Hàn Giang liếc mắt nhìn cậu: “Vớ vẩn cái gì đấy.”

Quản lý tiền sảnh mang mấy bộ vòng tay tới, cung kính nói: “Cậu chủ Lục, mời lên tầng ba.”

Lục Phi nhận lấy, cười nói: “Quản lý Trần, nhờ cô báo lại với giám đốc Từ giúp tôi, nếu có thời gian thì ba tôi mời anh ấy uống trà.”

Quản lý Trần lập tức mỉm cười: “Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại.”