Tiếng Cười Trong Bóng Tối

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếng cười trong bóng tối xoay quanh chuyện của một nhà phê bình nghệ thuật đứng tuổi, giàu có tên là Bruno Krechmar. Ông là hình mẫu thành đạt mà nhiều người trong xã hội hướng tới. Nhưng trong những …
Xem Thêm

Chương 23
Trong hội trường nhỏ nơi bộ phim sắp được chiếu cho cỡ hai chục diễn viên và khách mời, Margot cảm thấy một cơn rùng mình sung sướиɠ chạy dọc sống lưng. Không xa chỗ mình, cô nhận thấy lão chủ hãng phim mà chính trong văn phòng của lão cô từng một lần bị làm cho thấy mình lố bịch. Lão bước đến gần Albinus, và Albinus giới thiệu lão với Margot. Lão có một mụt lẹo to tướng màu vàng ở mí mắt bên phải.

Margot cảm thấy mếch lòng vì lão không nhận ra cô.

“Vài năm trước chúng ta từng nói chuyện với nhau,” cô ranh mãnh nói.

“Hoàn toàn đúng vậy,” lão trả lời với nụ cười lịch sự. “Tôi nhớ rất rõ.” (Lão chẳng nhớ gì sất.)

Ngay sau khi đèn vừa tắt, Rex, lúc này đang ngồi giữa Margot và Albinus, đã dò dẫm tìm tay cô và siết chặt. Phía trước họ, Dorianna Karenina trong chiếc áo khoác lông thú xa hoa, mặc dù trong phòng khá nóng, ngồi giữa nhà sản xuất và lão chủ hãng phim với cái mụt lẹo, cô ta đang cố gắng tỏ ra dễ thương với ông này.

Nhan đề và sau đó là những cái tên run rẩy rụt rè hiện lên màn hình. Máy chiếu phim kêu rè rè nhè nhẹ đều đều, nghe như máy hút bụi ở xa. Không có tiếng nhạc.

Margot xuất hiện trên màn hình gần như ngay tức khắc. Cô đang đọc sách, rồi cô đập sách xuống và lảo đảo đi về phía cửa sổ, chồng chưa cưới của cô đang cưỡi ngựa đi qua.

Margot kinh hoàng đến mức cô giật mạnh tay khỏi Rex. Ai trên đời này có thể là con vật khủng khϊếp đó? Vụng về và xấu xí, với cái miệng như hai con đỉa đen sì sưng múp, bị biến dạng lạ lùng, lông mày xô lệch và trên váy có những nếp nhăn không ngờ, cô gái trên màn hình nhìn chòng chọc ra phía trước và rồi gập đôi người, bụng đè lên thành cửa sổ còn mông chổng về phía khán giả, Margot gạt mạnh bàn tay mò mẫm của Rex ra. Cô muốn cắn ai đó, hoặc ngã lăn ra sàn và tung chân đá.

Con quái vật trên màn hình đó không có gì giống cô cả - nó thật khủng khϊếp, khủng khϊếp! Nó thực ra giống mẹ cô, bà vợ ông gác cổng, trong bức ảnh cưới của mình.

“Có lẽ tiếp theo sẽ khá hơn,” cô khổ sở nghĩ. Albinus cúi sang phía cô, và khi làm như thế ông gần như ôm Rex, rồi ông dịu dàng thì thầm:

“Dễ thương, kỳ diệu, anh không hề biết rằng…”

Ông thật sự bị mê hoặc: không hiểu sao ông nhớ đến rạp chiếu phim “Argus” nơi họ gặp gỡ lần đầu tiên, và ông thấy cảm động khi xem Margot có thể diễn dở thậm tệ đến mức đó – song với lòng nhiệt thành trẻ con đáng yêu như thế, như một nữ sinh đọc bài thơ mừng sinh nhật.

Rex cũng hài lòng. Hắn chưa bao giờ hồ nghi việc Margot sẽ thất bại trên màn ảnh, và hắn biết cô sẽ trả thù Albinus vì sự thất bại này. Ngày mai, để phản ứng, cô sẽ đến. Vào đúng năm giờ. Tình thế này rất là hay. Bàn tay hắn lại mò mẫm lần nữa, và đột nhiên cô hung bạo cấu hắn một cái.

Sau một đoạn vắng mặt ngắn, Margot xuất hiện trở lại: cô lén lút đi dọc mặt trước các ngôi nhà, vừa đi vừa đập tay lên tường và nhìn qua vai mình (cho dù khá kỳ quặc là cô không gây chút ngạc nhiên nào cho người qua đường) rồi sau đó cô lẻn đến một quán cà phê nơi một người tốt bụng đã cho hay rằng cô có thể tìm thấy người yêu của mình đang có một người đàn bà lẳиɠ ɭơ (tức Dorianna Karenina) đi cùng. Cô rón rén đi vào, lưng cô trông múp míp vụng về.

“Thêm chút nữa là mình sẽ la ầm lên đây,” Margot nghĩ.

May mắn thay, một cảnh mới kịp thời dần rõ nét, để lộ ra chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, một chai rượu trong chiếc xô nhỏ đựng đá; nhân vật chính mời Dorianna một điếu thuốc, rồi châm thuốc cho cô ta (cử chỉ này, trong tâm trí của mọi nhà sản xuất phim, là biểu tượng của sự thân tình mới nảy sinh). Dorianna ngửa đầu phà khói ra và nhếch một bên mép cười.

Ai đó trong hội trường bắt đầu vỗ tay; người khác cũng vỗ tay theo. Rồi Margot xuất hiện, tiếng vỗ tay lắng đi. Margot há miệng, dù trong đời cô chưa từng há miệng như thế bao giờ, và sau đó, cúi đầu, rũ hai tay, quay ra ngoài phố.

Dorianna, cô diễn viên Dorianna ngoài đời, đang ngồi trước mặt họ, quay lại và đôi mắt rạng rỡ thân thiện trong khoảng tranh tối tranh sáng: “Bravo, cô bé,” cô nói bằng cái giọng khàn khàn của mình, và Margot muốn cào xé mặt cô ta.

Lúc này đây cô thấy khϊếp sợ trước mỗi lần mình xuất hiện trên màn hình đến độ cô có cảm giác muốn ngất đi, không còn đủ sức đẩy và cấu bàn tay ngoan cố của Rex nữa. Hắn cảm thấy hơi thở nóng hổi của cô trong tai mình khi cô rên nhẹ: “Xin anh thôi đi, không thì em đổi chỗ ngồi đấy.” Hắn vỗ vỗ đầu gối cô và rút tay về.

Người tình bị bỏ rơi quay lại và mỗi cử động của cô là nỗi đau trong lòng Margot.

Cô cảm thấy mình như một linh hồn dưới Địa ngục mà ma quỷ đang trưng bày cho nó thấy cái mặt trong không ngờ tới của những tội lỗi trần gian của nó. Những cử chỉ cứng đờ, vụng về, góc cạnh kia… Trên khuôn mặt sưng vù của cô, không hiểu sao cô nhận ra nét mặt mẹ mình khi bà cố tỏ ra lịch sự với một người thuê nhà có vai vế nào đó.

“Một cảnh hết sức thành công,” Albinus thì thầm, cúi sang phía cô lần nữa.

Rex đã thấy chán phải ngồi trong bóng tối xem một bộ phim dở ẹc và bị một ông to lớn chồm qua người. Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng các bức biếm họa nhỏ tô màu mà hắn vẽ cho Albinus gần đây, và trầm tư suy ngẫm về một vấn đề hấp dẫn cho dù khá đơn giản – làm thế nào để moi được nhiều tiền mặt của ông ta hơn.

Bộ phim đã đến đoạn kết. Nhân vật chính, nay đã bị người đàn bà lẳиɠ ɭơ bỏ rơi, đi đến một hiệu thuốc dưới trời mưa như trút nước đúng chất điện ảnh để mua thuốc độc, nhưng hắn nhớ ra bà mẹ già của mình liền quay trở lại nông trại quê nhà. Ở đó, giữa bầy gà mái và lợn, người yêu đầu của hắn đang chơi với đứa con ngoài giá thú của họ (đứa bé sẽ không còn là con ngoài giá thú lâu nữa, nếu xét theo cách hắn chăm chú nhìn qua hàng rào). Đây là cảnh đóng hay nhất của Margot. Nhưng khi đứa trẻ rúc vào người cô, cô đột nhiên vuốt mu bàn tay dọc chiếc váy (hoàn toàn vô ý) như thể để chùi tay – và đứa trẻ nhìn cô chằm chằm với vẻ không tán thành. Một tràng cười lan khắp hội trường. Margot không thể chịu đựng hơn nữa và bắt đầu ti tỉ khóc.

Ngay khi đèn được bật lên, cô rời khỏi chỗ ngồi và đi nhanh về phía lối ra.

Với vẻ mặt lo lắng sợ hãi, Albinus vội vã đi theo cô.

Rex đứng dậy vươn người. Dorianna chạm vào cánh tay hắn. Đứng cạnh cô là lão có mụt lẹo đang ngáp.

“Một thất bại,” Dorianna nháy mắt nói. “Tội nghiệp cô thiếu nữ.”

“Còn cô hài lòng với diễn xuất của mình chứ?” Rex rò mò hỏi.

Dorianna cười. “Tôi sẽ nói cho anh một bí mật; một nữ diễn viên thực thụ thì không bao giờ hài lòng cả.”

“Đôi khi cũng như công chúng vậy,” Rex từ tốn đáp. “Nhân đây, cô bạn thân mến, cô có thể cho tôi biết làm sao cô nghĩ ra được nghệ danh như thế? Cái nghệ danh này làm tôi thấy bất ổn đôi chút.”

“Ồ, chuyện đó dài lắm,” cô bâng khuâng đáp. “Nếu hôm nào đó anh đi uống trà với tôi, có thể tôi sẽ kể thêm cho anh nghe. Cậu thanh niên đề xuất cái tên này đã tự tử.”

“À… mà không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng điều tôi muốn biết là... Nói cho tôi nghe, cô đã đọc Tolstoy chưa?”

“Doll’s Toy?[1]” Dorianna hỏi. “Chưa, tôi chưa đọc. Sao anh lại hỏi thế?”

[1. Tiếng Anh, nghĩa là “đồ chơi của búp bê”. Đọc gần giống (Lev) Tolstoy, tác giả Anna Karenina.]

Thêm Bình Luận