Chương 17: Bạch gia muốn muốn đến nhà gặp mặt

Hoa Xướng Vãn nhìn sắc mặt biến ảo kia của Bạch Ân Nghi, hiểu rõ trong lòng xong thì liền cười cười. Không chờ hắn nói cái gì, nàng trực tiếp đi thẳng về phía trước, bộ dáng không thèm để ý. Bạch Ân Nghi thấy vậy thì càng vô cùng tức giận, trợn tròn con mắt bị tức đỏ lên.

"Hoa Xướng Vãn! Tại sao ngươi đối xử với ta như vậy, ta là vị hôn phu từ nhỏ của ngươi, tại sao ngươi nói từ hôn là từ hôn, ta không đồng ý!" Bạch Ân Nghi cắn răng hung tợn nói, nhìn như tức giận lại xúc động, nhưng trên thực tế trong lòng của hắn đang vẫn luôn tính kế. Nghĩ đến dù như thế nào cũng phải giải quyết hết việc hôn sự này, rồi xoay chuyển thanh danh của mình một chút, hơn nữa tốt nhất là còn có thể lấy được từ Hoa gia một chút tiền đền bù, như vậy hắn cũng không cần dựa vào Hoa gia nữa.

"Xùy, làm sao, ngươi thật sự muốn gả cho ta à? Hay là ta hiện tại liền cưới ngươi về nhà, nhà ta vừa vặn thiếu người làm ấm giường, mang ngươi trở về cũng không mất mát gì." Hoa Xướng Vãn giễu cợt mà cười cười, ánh mắt càn rỡ lưu luyến trên thân Bạch Ân Nghi, trạng thái nhanh như chớp liền đổi từ thanh lãnh sang tà tứ, nhìn đến mức Bạch Ân Nghi không được tự nhiên lắm.

"Ngươi, ngươi hạ lưu!" Bạch Ân Nghi tức đỏ mặt, tay run rẩy chỉ vào Hoa Xướng Vãn quát lớn.

"Ta hạ lưu như nào, ngươi đã muốn gả cho ta, vậy thì gả đi. Ta sẽ lập tức cưới ngươi về nhà, hơn nữa sinh hoạt phu thê bình thường không phải đều có chuyện như vậy sao, cởϊ qυầи áo ra lên giường hầu hạ ta, đó là bổn phận của ngươi!" Nếu nói ác miệng hoặc là hạ lưu thì Hoa Xướng Vãn chưa bao giờ thua kém ai, từng trải qua doanh trại, trải qua các đoàn đội mạo hiểm trên thế giới, hạng người gì mà nàng chưa thấy qua, loại chuyện gì mà nàng chưa từng gặp.

Loại tiểu bạch liên ra vẻ thanh cao này, nàng chỉ cần vài phút là có thể tiêu diệt.

"Ngươi, ngươi là đồ vô lại, ta sẽ không gả cho ngươi, dù có chết cũng sẽ không gả cho ngươi!" Bạch Ân Nghi lần này thật sự vì quá tức mà lời nói ra còn không được mạch lạc. Hắn luôn có một suy nghĩ, với tướng mạo của hắn, với sự thông tuệ và tài trí của hắn thì làm sao có thể gả cho một tên bất học vô thuật chỉ hết ăn lại nằm được.

Hoa Xướng Vãn này muốn cưới hắn chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Mặc dù Bạch Ân Nghi còn có tính toán, miễn cưỡng cũng coi như là thông minh. Nhưng tuổi tác hắn quá nhỏ, lòng dạ cũng còn chưa đủ sâu, bị Hoa Xướng Vãn trêu chọc như thế liền không nhịn được nói ra lời thật lòng, để người xem náo nhiệt chung quanh rất rõ ràng có thể nhìn ra được tâm tư của hắn.

Rất nhiều người giờ khắc này đều lộ ra thần sắc “thì ra là thế”, ánh mắt nhìn Bạch Ân Nghi cũng tràn đầy khinh thường và giễu cợt.

"Hừ, nếu không muốn gả thì cần gì phải nói nhiều như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta muốn cưới ngươi à, hôn lễ ta đã lui, ngươi và Bạch gia tốt nhất là chớ có đến tìm ta gây phiền phức. Đỡ đến khi ta thật sự cưới ngươi về nhà, đến lúc đó ngươi lại hối hận không kịp!" Ngữ khí Hoa Xướng Vãn lập tức trở nên sắc bén, ánh mắt khinh thường không che giấu chút nào rơi vào trên mặt Bạch Ân Nghi.

Chỉ như vậy trong phút chốc, Bạch Ân Nghi đã cảm thấy nội tâm của mình tựa như đều bị nhìn thấu, toàn thân phát lạnh, không tự chủ được run rẩy một chút, không còn dám nói thêm cái gì nữa. Đồng thời cũng cảm giác được ánh mắt khinh thị bắn ra chung quanh, cũng không có cách nào kiên trì được nữa, đỏ hồng mắt bụm mặt chạy trối chết.

Đã không có người nào chặn đường, Hoa Xướng Vãn liền đi nhanh hơn. Mà thôn dân xem náo nhiệt chung quanh cũng có mấy người hơi kinh ngạc, bọn họ cũng không nghĩ tới, Hoa Xướng Vãn và Bạch Ân Nghi gặp nhau, người cuối cùng thua chạy vậy mà lại là Bạch Ân Nghi. Phải biết lúc trước khi hai người gặp nhau, Hoa Xướng Vãn đến cả lời nói cũng không nói được rõ ràng, làm gì có nhanh mồm nhanh miệng lại khí thế hùng hổ như hiện tại?

Hơn nữa tên Bạch Ân Nghi kia trước kia còn nhã nhặn thanh tú, rất có khí chất công tử thế gia, nhưng hiện tại xem ra hình như cũng không phải như vậy. Ngoại trừ tâm cao khí ngạo ra thì hình như còn chút hẹp hòi và bá đạo, rõ ràng không muốn gả, nhưng vẫn còn muốn dây dưa, đây không phải là tự mình đánh mặt mình sao!

Thôn dân đều nói thầm trong lòng, ai cũng không phải là người ngu, đều có thể thấy rõ môn đạo trong đó. Bọn họ lại nghĩ tới một ít chuyện trước kia, sau đó rất nhanh đã quên mất chuyện này, cuối cùng rối rít tản ra, tự tìm người đi đàm luận mấy chuyện bát quái khác.

Phía đông Nam Sơn thôn có một con sông lớn, cũng là một trong những nguồn nước chủ yếu nhất của thôn. Sông rộng hơn mười mét, người trưởng thành miễn cưỡng có thể đi qua, trên sông có một cây cầu gỗ, nhưng bởi vì lâu năm không được tu sửa nên nhìn cũng có chút rách rưới, đi lên cũng cảm thấy có hơi rung động.

Nhìn thấy như vậy, Hoa Xướng Vãn liền nghĩ xem về sau có nên kiến tạo một cây cầu đá ở chỗ này hay không.

Đi qua cầu, cảnh sắc trong mắt lập tức thay đổi, dùng hai chữ hoang vu để hình dung, ngược lại có hơi không quá thỏa đáng. Mặc dù cỏ dại rậm rạp nhưng cảnh sắc tự nhiên cũng không kém nửa phần, bên trong lùm cỏ xanh um tươi tốt lộ ra sinh cơ bừng bừng, phóng tầm mắt nhìn ra, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy bóng sơn trang. Xa hơn chút nữa, càng có thể nhìn thấy nơi xa núi non chập chùng bao la hùng vĩ, rất là phù hợp với yêu cầu của Hoa Xướng Vãn.

Đi qua vài mẫu ruộng đồng sớm đã hoang phế, lại qua một mảnh rừng quả rậm rạp cỏ dại, Hoa Xướng Vãn liền đi tới trước cửa sơn trang. Từ bên ngoài nhìn lại, mặc dù cũng lộ ra chút vết tích niên đại, nhưng cũng có thể từ đó tưởng tượng được ra sơn trang này đã từng tinh xảo và khí phái như nào. Chỉ là bây giờ lại vô cùng rách nát, ổ khóa khóa lại đại môn, Hoa Xướng Vãn cũng không tiện đi vào, liền lượn quanh non nửa vòng ở ngoại vi, coi như là có cái để hiểu rõ.

Nhìn qua điền trang, Hoa Xướng Vãn liền đi hướng về phía sau núi. Ở đường tắt có một cái hồ nhỏ, có lẽ là bởi vì không có tung tích con người ở đây, mà ở trong cái hồ nhỏ thanh tịnh thấy đáy này chẳng những có cá bơi lội tự tại ở bên trong, trên hồ có mấy con chim có vẻ nhàn nhã, bên hồ còn có cả mấy con động vật nhỏ đang uống nước.

Càng nhìn Hoa Xướng Vãn càng thêm hài lòng, nghĩ nghĩ, liền đi qua, lấy ra một cái bát bên trong không gian có linh thủy đổ vào trong hồ, hồ nước sau này sẽ thuộc về nàng, có linh thủy vào thì bất luận là nuôi người hay là động vật, hoặc là đổ vào ruộng đồng, đều sẽ đưa đến hiệu quả tốt nhất.

Đi qua hồ nhỏ đã đến bên chân núi, ngọn núi này cũng nằm bên trong phạm vi bán ra, không quá cao, nhưng lộ ra màu xanh biếc, cây cối tươi tốt, tương đồng với vùng núi lớn. Giống như là có một cánh cửa tồn tại mà động vật trên núi dường như cũng không ít, mua những thứ này với giá hơn hai trăm lượng bạc đúng là vô cùng đáng giá.

Ruộng đồng, rừng quả, sơn trang, hồ nhỏ, núi xanh, có lẽ đã đi dạo một vòng, cũng đã qua gần một canh giờ, đủ để thấy mảnh đất này rộng lớn thế nào. Lúc này, Hoa Xướng Vãn càng thêm cảm thấy, chỉ dùng tám trăm lượng liền mua được chỗ thổ địa này thì chính là được hời đến nhà.

Nhìn qua xong, Hoa Xướng Vãn định sẽ trở về nhà. Thời gian đã đến giữa trưa, nàng cũng có chút đói bụng, không biết Hứa Nam Nghị ở nhà có phần cơm cho nàng hay không, nam nhân kia nấu ăn tốt hơn nhiều so với nàng, suy nghĩ một chút liền cảm thấy đói hơn.

Từ nơi này về nhà, Hoa Xướng Vãn lại vừa đúng lúc cũng bắt gặp Bạch gia đang đi đến nhà Hoa Xướng Vãn. Bạch Ân Nghi khóc trở về nhà, lập tức khiến cho cả nhà rung động, sau đó nghe Bạch Ân Nghi tự thuật thêm mắm dặm muối vào, Bạch gia tức thì càng tức giận. Biết chuyện nhi tử nhà mình bị khi phụ thì làm sao còn có thể ngồi được vững, lập tức liền muốn đi đến Hoa gia tìm Hoa Xướng Vãn tính sổ. Người Bạch gia bị Bạch Ân Nghi khuyên nhủ, lý do cũng nói rất tự nhiên, đó chính là lỡ như Hoa Xướng Vãn lật lọng kiên trì muốn cưới hắn thì phải làm cái gì.

Vấn đề này, người Bạch gia đúng là sợ nhất, ai bảo bọn họ một lòng muốn cho Bạch Ân Nghi trèo cao cơ chứ? Chỉ cần nghĩ đến Bạch Ân Nghi về sau sẽ có thể thi đậu tú tài, sau đó gả cho một tiểu thư nhà quan vi phu, như thế Bạch gia cũng có thể đi theo hưởng phúc.

Không muốn gả là chuyện của không muốn gả, nhưng cứ như vậy bị Hoa Xướng Vãn lui cưới, người Bạch gia đều không muốn tiếp nhận. Trong vòng một ngày, cả nhà đều dành thời gian để thương lượng nên làm cái gì, bây giờ, bọn họ còn không ngờ Hoa Xướng Vãn vậy mà lại ức hϊếp nhi tử nhà mình đến mức phải khóc, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào tha thứ.

"Từ hôn có thể, nhưng nhất định phải đưa tiền, nếu không chúng ta ngày nào cũng sẽ làm loạn. Sẽ truyền tin nàng ta vì một tên tiểu nô ɭệ mà từ bỏ nhi tử, bôi xấu thanh danh của nàng ta, nhìn xem về sau còn có ai dám gả cho nàng nữa hay không!" Bạch phụ chẳng những tham tiền, mà còn là một người nhẫn tâm, cắn răng trừng mắt đã nghĩ ra một quyết định rất vô lại.

"Nàng ta lấy đâu ra tiền? Hay là chúng ta đi đến Hoa gia làm loạn, nữ nhân Hoa Nghệ Mân kia có tiền lại thích sĩ diện, chúng ta phải tìm nàng ta, nhất định có thể lấy được." Bạch mẫu nghĩ nhiều hơn so với Bạch phụ một chút, mà Hoa Nghệ Mân trong miệng bà ta, dĩ nhiên chính là mẫu thân của Hoa Xướng Vãn.

"Ai nói Hoa Xướng Vãn không có tiền, hôm qua còn nghe nói nàng ta cưỡi ngựa trở về, buổi sáng hôm nay lại có người nói đại nha đầu Hoa gia mới cầm được đồ ra, sao có thể không có tiền. Chúng ta đi đến chỗ nàng ta trước, xong rồi lại đi đến Hoa gia, nơi nào cũng đến!" Dám ức hϊếp con của ông ta, một tên cũng không thể chạy được!

"Được, vậy ta trước hết đi đến chỗ Hoa nha đầu, sau đó lại đi đến Hoa gia, một người đều không buông tha!"