Chương 18: Nháy mắt động tâm

Động tác của Bạch gia còn nhanh hơn Hoa Xướng Vãn một chút, cho nên lúc thời gian còn chưa đầy một nén nhang thì bọn họ đã đến cửa nhà Hoa Xướng Vãn. Đầu tiên là đi đến chỗ Tôn gia tìm hai phu thê Bạch Ân Tứ hỗ trợ, sau đó mới đá bay đại môn Hoa gia.

Cửa không có khóa, một đoàn người Bạch gia trùng trùng điệp điệp đi vào, hành vi rất là phách lối, làm cho mấy hàng xóm chung quanh đều chạy ra xem náo nhiệt. Toàn bộ đều tiến vào trong sân nhỏ, Hoa gia khí thế hung hăng nhìn có chút dọa người.

Hứa Nam Nghị nghe được âm thanh liền vọt ra, nhìn thấy một đám người Bạch gia, lập tức liền nhíu mày. Nhưng biểu hiện của hắn vẫn rất tỉnh táo, chỉ là nhíu nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có chuyện gì?"

"Ngươi là nô ɭệ có tư cách gì nói chuyện với bọn ta, để nha đầu Hoa Xướng Vãn kia đi ra, bọn ta muốn nói một chút đạo lý với nàng ta. Nói từ hôn liền từ hôn, thiên hạ này làm gì có chuyện gì ngon ăn như thế!" Bạch mẫu trừng mắt bá khí mở tiếng nói, giọng lớn đến mức người ngoài cửa đều có thể nghe được, để người xem náo nhiệt cũng càng trở nên hưng phấn hơn.

"Nàng không ở nhà, nếu như các ngươi tìm nàng thì cứ đợi đi." Hứa Nam Nghị cũng không cảm thấy những người này sẽ đến tìm mình, nghiêm mặt trả lời một câu, tiếp tục mắt lạnh nhìn mọi người.

"Ngươi có thái độ gì vậy, nếu như không phải ngươi thì sao Hoa Xướng Vãn có thể từ hôn đệ đệ ta. Ngươi còn có mặt mũi đứng ra nói chuyện, thật sự là không biết xấu hổ!" Bạch Ân Tứ luôn không vừa mắt Hứa Nam Nghị, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng kia của Hứa Nam Nghị, hắn liền không nhịn được mà giận dữ, muốn châm chọc mấy câu. Hắn cảm thấy người này luôn giả vờ, lúc nào cũng tỏ ra thanh cao trong khi chỉ là một nô ɭệ, hơn nữa còn là một nô ɭệ có dáng dấp xấu xí!

Bạch Ân Tứ chướng mắt Hứa Nam Nghị, nguyên nhân một phần là vì hắn không cam lòng bị xem nhẹ, một phần cũng là sự đố kị hắn che giấu ở bên trong không muốn người khác biết, điểm này có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.

Bởi vì ai mà lại đi đố kị với một nô ɭệ, chỉ là Hứa Nam Nghị, dù hiện tại chỉ là thân phận nô ɭệ, dù tướng mạo không quá phù hợp với thẩm mỹ quan đại chúng, dù mặc áo rách thô thiển, dù trên thực tế nhìn đến cỡ nào cũng không tốt. Nhưng cũng không biết sao, hắn lúc nào cũng tràn đầy ngạo khí, chính là kiểu sẽ khiến cho rất nhiều người cảm thấy mình không bằng được hắn.

Mà đối với kiểu đanh đá quát mắng của Bạch Ân Tứ, Hứa Nam Nghị vẫn bày ra dáng vẻ bình tĩnh, mặt không biểu tình lạnh lùng đứng ở nơi đó, không nói một lời. Chỉ là ánh mắt tựa như đang nhìn Bạch Ân Tứ như là một tên điên cố tình gây sự, khiến Bạch Ân Tứ càng thêm tức giận. Sau khi thẹn quá hoá giận, hắn liền đỏ mặt vọt về phía Hứa Nam Nghị, giơ tay muốn đánh Hứa Nam Nghị.

Hứa Nam Nghị phản ứng cực nhanh, lách mình né tránh, trên thực tế hắn có thừa cơ hội để có thể phản kích, chí ít là đá đối phương một cước vẫn có thể. Nhưng mà trong nháy mắt do dự đó, Hứa Nam Nghị lại quyết định không làm như thế, hắn không muốn gây phiền toái, càng không muốn khiến Hoa Xướng Vãn phiền lòng.

Tuy Hứa Nam Nghị vì băn khoăn nên không hoàn thủ, nhưng Bạch Ân Tứ lại bởi vì dùng quá lực mà té ngã xuống đất. Người Bạch gia vội vã chạy tới đỡ hắn dậy, hắn vẫy tay tức giận không khiến người ta đỡ, thất tha thất thểu đứng lên, lại lần nữa vọt về phía Hứa Nam Nghị, giương nanh múa vuốt muốn đánh Hứa Nam Nghị, lần này Hứa Nam Nghị lui càng xa hơn, lông mày cũng nhíu chặt hơn.

Hứa Nam Nghị trốn xa, nhưng Bạch Ân Tứ vẫn không có ý từ bỏ. Hắn ta lại tiếp tục đuổi theo muốn đánh Hứa Nam Nghị, hai người vừa chạy vừa đuổi, lập tức khiến trong viện trở nên náo loạn. Mà Hứa Nam Nghị bị đuổi hồi lâu cuối cùng cũng động khí, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn đúng một thời cơ, trở lại tung một cước đá vào trên đùi Bạch Ân Tứ một cách hung hăng, khiến Bạch Ân Tứ nhanh chóng té quỵ trên đất!

Hoặc là không đạp, mà đã đạp là phải đạp một cước hung ác! Dù sao việc này nhìn qua cũng chuyện phiền phức, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa có lẽ cũng không thể nào. Vậy cần gì phải tiếp tục nhịn xuống chứ, nên sớm cho hắn ta biết mùi mới ỏn!

Bởi vậy mà mới có thể thấy được, ở phương diện tính cách, Hứa Nam Nghị và Hoa Xướng Vãn cũng vẫn có chỗ tương tự, đó chính là tiên hạ thủ vi cường, không thích để cho mình bị chịu thua thiệt.

Nhìn thấy Bạch Ân Tứ bị đánh, người Bạch gia coi như bùng nổ, rối rít xông tới. Một số người đi xem xét tình trạng của Bạch Ân Tứ, một số người thì muốn đi bắt Hứa Nam Nghị.

Hứa Nam Nghị hơi hơi híp mắt, cả người nhìn sắc bén hơn rất nhiều, đây là một mặt hắn chưa bao giờ biểu hiện ra trước mặt Hoa Xướng Vãn. Bất luận là lúc trước, hay là hiện tại, ở trước mặt Hoa Xướng Vãn, Hứa Nam Nghị luôn luôn là kiểu người ẩn nhẫn. Có lẽ là quật cường, có lẽ là ngoan ngoãn, chứ tuyệt đối không phải sắc bén, đại khái cũng là bởi vì trong lòng hắn, Hoa Xướng Vãn vẫn là người không thể khiến hắn hận nổi, ít nhất là Hoa Xướng Vãn đã mua hắn từ trong tay một tên buôn nô ɭệ.

Nhưng mà ngoại trừ Hoa Xướng Vãn, khi đối mặt với những người khác, Hứa Nam Nghị lại không tỏ ra tốt như vậy, nhất là khi hắn càng ngày càng cảm thấy chán ghét người Bạch gia. Hứa Nam Nghị đang âm thầm tự hỏi nên hạ độc thủ như thế nào, thừa dịp thời điểm này chạy đi, tóm lấy cái chổi ở góc tường, cũng không chút khách khí nào quơ múa.

Cái gì mà hoàng tử, cái gì mà tôn quý tao nhã, cái gì mà nhu nhược đê hèn, cũng không cho các ngươi ức hϊếp. Các ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì liền đến tìm phiền toái, ta đánh chết các ngươi!

Con người nhiều khi cũng không phải là muốn giả vờ, mà là bị cuộc sống bức bách đến một trình độ nào đó, cho nên không thể không trở nên như thế.

Mà Hoa Xướng Vãn lúc này đã trở về được nhà, cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh này. Bởi vì một đối nhiều mà Hứa Nam Nghị mặc dù đã rất hung ác thì trên thân vẫn phải chịu một chút tổn thương, quần áo cũng rách ra. Lúc bị Hoa Xướng Vãn nhìn thấy, lại vừa lúc bị Bạch phụ đánh một quyền, chân hắn không vững, thân thể rất rõ ràng lắc lư một chút, mắt thấy sắp ngã xuống đất!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hoa Xướng Vãn nhanh chóng liền trở nên lạnh lẽo, không chút do dự liền xông tới. Một cước đá bay Bạch phụ ra, còn tay mắt lanh lẹ đỡ Hứa Nam Nghị, ôm cả người hắn vào trong lòng!

Công phu của Hoa Xướng Vãn là cực tốt, lúc làm lính nàng còn nằm trong đội quân mũi nhọn, lúc làm sát thủ thì chính là sát thủ trong số sát thủ. Mặc dù bây giờ đã đổi thân thể, trạng thái thân thể không bằng trước kia, nhưng về phương diện động tác thì cũng không sai chút nào.

Một cước đá ra, nàng không chút khách khí khiến Bạch phụ nằm gục xuống, có bò cũng không đứng dậy được. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, đá xong Bạch phụ, nhìn thấy Hứa Nam Nghị đã có thể đứng vững vàng, Hoa Xướng Vãn lại tam quyền lưỡng cước đánh ngã mấy người Bạch gia khác định xông lên đánh Hứa Nam Nghị, sau đó mới đi đến bên cạnh Hứa Nam Nghị, nghiêm túc tra xét.

"Không sao chứ?" Trên dưới tra xét một phen xong, Hoa Xướng Vãn mới khe khẽ hỏi một câu. Theo ánh mắt của nàng thì cũng có thể thấy được Hứa Nam Nghị không phải chịu thương tổn quá lớn, nhưng lại không quá yên tâm hỏi một câu.

Hứa Nam Nghị lắc đầu, nhìn vào ánh mắt Hoa Xướng Vãn, ngoại trừ một chút xíu oan ức, một chút xíu cảm động ra thì càng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc và tán thưởng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ Hoa Xướng Vãn đánh nhau với người khác, ra tay gọn gàng mà lại linh hoạt, khiến hắn cảm thấy rất là bất ngờ. Sau đó đột nhiên tim của hắn cũng có chút đập rộn lên, mơ hồ có chút cảm giác sùng bái!

Từ xưa đến nay, mỹ nhân luôn luôn yêu thích anh hùng, mỹ nhân không phân biệt nam nữ, anh hùng đương nhiên cũng như thế.

Mặc dù bây giờ Hoa Xướng Vãn còn không được gọi là anh hùng, nhưng với phương thức xuất hiện kiểu anh hùng cứu mỹ nhân này quả thực đã gây một ấn tượng rất mạnh, nhất là còn có thêm thân thủ lưu loát dứt khoát, thái độ không chút do dự, sau đó còn không quên hỏi han ân cần quan tâm.

Một loạt hành động như thế, dù trái tim có lạnh lẽo cứng rắn đến đâu cũng sẽ trở nên mềm mại mấy phần. Huống chi, trái tim Hứa Nam Nghị vốn cũng không lạnh lẽo cứng rắn như vậy.

Rất lâu rất lâu về sau, Hứa Nam Nghị chỉ cần nghĩ đến một màn hôm nay thì liền cảm giác rất là phức tạp, vừa ngọt ngào lại cũng có chút bất đắc dĩ, động tâm không thể khống chế, bị ấm áp vây quanh đồng thời cũng từng chút từng chút một trầm mê ở trong đó. Chỉ là nháy mắt động tâm, liền luân hãm cả đời.