Chương 16: Trên đường gặp tiểu bạch liên

"Trần bà bà, chỗ này nghe rất thích hợp đó, chỉ là giá bán sẽ là bao nhiêu, bà có thể làm chủ bán được không?" Hoa Xướng Vãn đã có quyết định thì liền không do dự nữa, trực tiếp dò hỏi.

Nét mặt Trần bà bà trong phút chốc chợt ngu ngơ, bởi vì thật sự là quá mức kinh ngạc, nhưng lập tức lại hơi bất đắc dĩ, ngữ trọng tâm trường nói ra: "Ngươi thật là, quả nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp, ngươi thật sự cho rằng bà bà ta hù dọa ngươi để đùa giỡn thôi sao. Vấn đề phong thuỷ có thể lớn có thể nhỏ, ngươi cũng không nên xem nhẹ như vậy…”

"Trần bà bà, lời bà nói ta đều biết, bà đừng lo lắng, ta có biện pháp xử lý tốt." Hoa Xướng Vãn có thể cảm nhận được Trần bà bà lo lắng, lập tức liền an ủi, cũng rất nghiêm túc bảo đảm. Có lẽ lão bà bà này đối với nàng có chỗ khúc mắc, nhưng lo lắng nhưng là thật.

Trần bà bà vẫn rất không yên lòng, muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Hoa Xướng Vãn thì lại thu hồi những lời muốn nói, chỉ nghiêm túc nhìn vào hai mắt của nàng, một hồi lâu sau mới nói: "Sơn trang kiến tạo đã lâu, đã qua lâu năm không được tu sửa, chỉ có thể miễn cưỡng ở được mà thôi. Nhưng nếu dùng tài liệu và xây dựng đang hoàng thì giá tiền cũng không hề thấp, trong huyện giá thấp nhất là ba trăm lượng, ngươi chỉ cần tiêu tốn thêm một khoản tiền để sửa chữa thì tuyệt đối sẽ không thua lỗ. Phải biết phí tổn của sơn trang này lúc trước phải dùng đến hơn ngàn lượng, nếu như không có những lời đồn đại kia thì tuyệt đối sẽ không tiện nghi như thế."

"Cái này ta hiểu rõ, chỉ là bên ngoài sơn trang hẳn là còn một vài ruộng đồng, cũng có thể bán luôn không?" Hoa Xướng Vãn đương nhiên là hiểu rõ giá tiền ba trăm lượng này là thật nên không có ý kiến.

"Bên ngoài sơn trang có ruộng, cũng có núi, còn có một hồ nước, bởi vì có con sông lớn ngăn cách sơn trang nên chủ nhân của sơn trang đã mua luôn con sông đó, ngươi cũng muốn như thế?" Trần bà bà hiển nhiên là hiểu rất rõ mảnh đất kia, mặc dù mảnh đất này còn thuộc về Nam Sơn thôn, nhưng bởi vì vị trí địa lý có chút đặc biệt, nhìn lại giống như một thôn độc lập, có núi có nước đơn giản có thể gọi là một thế ngoại đào nguyên. Cho nên bà cũng rất là hi vọng, chỗ thế ngoại đào nguyên này có thể tiếp tục được trở lại với mọi người.

"Đương nhiên là như thế, bà bà trực tiếp nói cho ta giá cả đi, ta cũng sẽ chuẩn bị thêm một chút." Trong tay nàng hiện tại chỉ có không đến bốn trăm lượng bạc, muốn mua được mảnh đất này thì cũng rất khó khăn, nghĩ đến có lẽ lại phải đến tiệm cầm đồ một chuyến.

"Điền trang ngươi muốn mua, bên ngoài trang ngươi cũng muốn mua, lại thêm phí hậu kỳ. Hoa nha đầu, khoản bạc này có thể nói là giá trên trời, dù toàn bộ Hoa gia không ăn không uống cố gắng làm cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy. Ngươi bây giờ mạnh dạn như thế, ta làm thôn trưởng không thể không hỏi, tiền của ngươi từ đâu mà tới, ngươi mua cho chính mình hay là giúp người bên ngoài mua?" Ngữ khí Trần bà bà lập tức trở nên lăng lệ, chăm chú nhìn chằm chằm Hoa Xướng Vãn.

Nếu như là người bình thường, có lẽ nếu không chột dạ thì cũng phải có chút lo lắng bất an, nhưng Hoa Xướng Vãn lại vô cùng bình tĩnh, rất ung dung hồi đáp: "Bà bà nghĩ nhiều rồi, bạc này lai lịch rất bình thường, mà mảnh đất này, ta đương nhiên là muốn mua cho mình. Ngài yên tâm là được rồi, không có phiền toái gì cả."

Hoa Xướng Vãn hiểu rõ lời chất vấn này, về sau nàng sẽ còn gặp phải rất nhiều, nhưng mà nàng cũng có lòng tin, từ này về sau những lời chất vấn này sẽ biến mất toàn bộ!

Trần bà bà trầm ngâm một lát rồi mới trịnh trọng nói: "Ngươi đã bảo đảm như vậy thì bà bà sẽ tin ngươi một lần, hi vọng ngươi đừng làm cho bà bà thất vọng. Về phần giá cả mảnh đất kia, điền trang ba trăm lượng, ngoại trừ ngoài núi thì chỗ còn lại cộng lại cũng phải ba trăm lượng, mà ngọn núi kia cũng cần hai trăm lượng, nói cách khác cộng lại phải tám trăm lượng, đó là giá thấp nhất, ngươi muốn không?"

Trên thực tế nếu như là hơn hai mươi năm trước, giá cả mảnh đất này tuyệt đối sẽ vượt lên gấp hai ba lần, nhưng vì lời đồn đại đáng sợ nên theo thời gian trôi qua, mảnh đất hoang phế này cũng càng ngày không đáng giá, dù là tám trăm lượng cũng không có người nào muốn mua. Nhưng giá cả quan phủ đã định, cũng là không cách nào sửa đổi, giá cả Trần bà bà cho ra đã là giá thấp nhất mà quan phủ định ra.

"Được! Đây là ba trăm lượng tiền đặt cọc, còn lại năm trăm lượng, trong vòng ba ngày ta nhất định sẽ đưa tới cho bà!" Hoa Xướng Vãn rất là sảng khoái lấy ra ba trăm lượng ngân phiếu, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trước mặt Trần bà bà.

Nhìn ngân phiếu, thần sắc kinh ngạc của bà bà chợt lóe lên, một hồi lâu sau qua đi mới gật đầu nói: "Ngân phiếu ta nhận, tiền còn lại ngươi chuẩn bị xong thì ta sẽ dẫn ngươi đi đến huyện thành xử lý khế đất, nhưng mà trước lúc này, ngươi tốt nhất cũng đi đến mảnh đất kia nhìn xem. Nếu thật sự muốn mua thì lại tới tìm ta, nếu không ta cũng có thể trả ngân phiếu lại cho ngươi."

"Vậy thì cám ơn bà bà, ta sẽ đi nhìn ngay." Nàng đương nhiên là muốn mau mau đến xem, cũng dễ làm chuẩn bị từ sớm, nghiêm túc thiết kế một phen.

"Mảnh đất kia ở đầu đông của thôn, đối diện một con sông lớn. Sông rất rộng, mặc dù có cây cầu, nhưng lâu năm thiếu tu sửa nên chỉ có thể miễn cưỡng rời đi, hơn nữa nơi đó rất lâu đã không có ai đi qua, cũng không biết đã biến thành bộ dáng gì, có mãnh thú cũng khó nói. Lúc ngươi đi qua phải cẩn thận một chút." Trong lời nói Trần bà bà có lo lắng cũng có tiếc hận, tựa hồ là đối diện với một loại hoài niệm nào đó trong quá khứ.

Hoa Xướng Vãn ra khỏi nhà trưởng thôn thì liền đi đến đầu đông thôn, lúc đi đường gặp phải mấy thôn dân. Nàng biết, bọn họ đều đang chỉ trỏ nàng, mặc dù khoảng cách không gần, nhưng âm thanh lại rất lớn.

Hoa Xướng Vãn nghe thoáng qua được, bọn họ ngoại trừ đàm luận chuyện nàng cưỡi ngựa trở về từ bên ngoài, thì còn đàm luận chuyện nàng từ hôn Bạch gia. Trong thôn này quả nhiên không có bí mật gì cả, một ngày trước phát sinh sự tình, ngày hôm sau đã truyền khắp nơi đều biết.

Đối với chuyện này, biểu hiện của Hoa Xướng Vãn vẫn mười phần bình tĩnh như cũ, không có chút chột dạ nào. Nếu như Bạch gia tiểu tử là người tốt thì nàng cũng sẽ không làm như thế, hoặc nói đúng hơn là cũng sẽ không không nể mặt mũi như thế.

Nhưng phân tích từ trong trí nhớ của nguyên chủ thì Bạch gia tiểu tử kia cũng không phải là người thiện tâm, đã muốn tiền của Hoa gia, lại còn không muốn gả cho nàng. Tưởng nàng dễ khi dễ lắm sao? Dùng câu khó nghe chút để hình dung thì hắn không phải là loại kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ sao, không có cửa đâu!

Hoa Xướng Vãn bình tĩnh, nhưng người bên ngoài lại không bình tĩnh được, mấy người xem náo nhiệt nói xấu còn chưa tính, nhưng thật vừa đúng lúc, Hoa Xướng Vãn lại gặp phải Bạch Ân Nghi!

Bạch Ân Nghi - vị hôn phu nguyên chủ vừa mới bị Hoa Xướng Vãn lui cưới, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười bốn tuổi, mặc một bộ áo trắng, rất có khí chất thư sinh.

Chỉ là sắc mặt u ám, ánh mắt lấp lóe, có vẻ hơi che lấp tâm tư, từ chỗ khúc quanh đi tới, vừa vặn đυ.ng phải Hoa Xướng Vãn. Khoảng cách giữa hai người không cao hơn ba mét, để người chung quanh xem náo nhiệt đều trở nên hưng phấn.

Hoa Xướng Vãn cũng có chút kinh ngạc, nhắc tới thì đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Ân Nghi, cho nên cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng lại cảm thấy hơi thất vọng. Mặc dù tướng mạo nhìn có chút thanh tú, nhưng lại nhu nhu nhược nhược không có nửa điểm nam nhân nào, quả nhiên không phải loại hình nàng yêu thích.

Tính ra thì vẫn là Hứa Nam Nghị thuận mắt hơn một chút, nhưng mà cũng không thể trách tướng mạo Bạch Ân Nghi yếu đuối, ai bảo thiếu niên này mới chỉ có mười bốn tuổi mà thôi chứ. So sánh với Hứa Nam Nghị hơn hai mươi tuổi, đúng là khập khiễng.

Theo lý mà nói, Hoa Xướng Vãn cũng không muốn so đo với một thiếu niên mới chỉ có mười bốn tuổi, nhưng vừa này, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, bên trong ánh mắt của thiếu niên này lóe lên sự chán ghét và khinh thường, cũng khiến Hoa Xướng Vãn có một nhận thức mới. Tuổi tác người này có lẽ là thiếu niên, nhưng tâm trí thì tuyệt đối không thuần khiết như thiếu niên.

"Hoa Xướng Vãn, ngươi thật sự muốn từ hôn với ta, không hối hận?" Bạch Ân Nghi cũng không phải người có tính tình tốt, nhìn nhau một lát xong, hắn lập tức dùng âm thanh lạnh lùng, có một loại ngữ khí cao cao tại thượng ra để chất vấn.

"Đương nhiên là sẽ không hối hận." Không thoái hôn nàng mới hối hận, câu nói này là lời thật tâm trong lòng Hoa Xướng Vãn. Nàng cũng không muốn kí©h thí©ɧ Bạch Ân Nghi, chỉ muốn hai người tốt nhất từ đây mỗi người một ngả, đừng ai tìm ai gây phiền phức, nhưng ý nghĩ này của nàng hiển nhiên không quá thiết thực.

Trong tay áo, Bạch Ân Nghi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt như đao tử trừng mắt nhìn Hoa Xướng Vãn. Hoài nghi, tức giận, oán hận, không cam lòng, cùng tính toán, đủ loại thần sắc chợt lóe lên.