Chương 27

Minh Thiên cãi đỉnh quá, thực sự không chê vào đâu được.

Đoạn Dịch nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu, vì thế uống sạch rượu trong ly, rót thêm nửa ly nữa.

Chỉ là lần này vừa nâng ly rượu tính uống, cổ tay anh bỗng bị người ta giữ lấy.

Ngước mắt lên, là Minh Thiên đứng dậy đè tay anh lại.

"Làm gì?" Đoạn Dịch nhướng mày.

Minh Thiên giơ một tay khác lên, tịch thu ly rượu trên tay anh. "Anh uống đủ nhiều rồi."

Đoạn Dịch liếc hắn một cái: "Vừa nói mình họ Minh xong liền bắt đầu quản tôi?"

Minh Thiên thấp giọng nói: "Em không quản anh, em quan tâm anh."

Đoạn Dịch không nói, Minh Thiên nhìn anh thật sâu, lại nói: "Anh Tiểu Dịch, em là người anh có thể tín nhiệm."

Đặt ly rượu lên bàn thủy tinh, Minh Thiên trịnh trọng nói: "Trong trò chơi này, tín nhiệm là yếu tố mấu chốt. Anh không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn cần tín nhiệm một ít người. Nếu cứ mãi hoài nghi người xung quanh, trò chơi này không thể chơi nổi. Đừng vì chuyện này mà có khúc mắc với em. Em hy vọng lần sau vào thời điểm khó khăn, anh sẽ chọn tin tưởng em."

Từ góc độ Đoạn Dịch nhìn qua, vừa vặn có thể quan sát đôi mắt Minh Thiên ở khoảng cách gần.

Nốt ruồi nổi bật ở đuôi mắt trái, hàng mi dày đổ bóng thật sâu, xinh đẹp đến mức hoa lệ.

Trong chớp mắt, đáy lòng Đoạn Dịch chợt nảy sinh một cảm giác rất kỳ quái.

Buổi sáng cái ngày lần đầu tiên anh vào trò chơi, lòng anh cũng có cảm giác kỳ quái y chang. Anh vừa tỉnh dậy trong khách sạn, mở cửa liền thấy Minh Thiên đứng ngoài hành lang, cùng đôi mắt lộ ra chút lành lạnh của hắn.

Đoạn Dịch phát hiện, bắt đầu từ khoảng khắc đó, Minh Thiên mang lại cho anh một cảm giác khác lạ.

Từ trước tới nay trong việc công tác, Minh Thiên hoặc Lâm Nhạc Xuyên là một thiếu niên cao lãnh, có chút ngây ngô, pha tí phản nghịch, đôi khi tuổi trẻ khí thịnh còn chống đối anh. Nhưng ở trong trò chơi, hắn bỗng trở nên thành thục hơn hẳn, thậm chí còn thân thiết với anh.

Quan hệ giữa hai người vốn không tốt cũng chẳng kém, nói chung gần như chỉ giao tiếp trong công việc.

Cứ cho là nãy giờ Minh Thiên giải thích mấy cái đó có vài phần là thật đi, nhưng dựa vào tính cách trước kia của hắn, vì sao hắn lại nguyện ý nói nhiều như thế với anh?

Từ khi nào hắn bắt đầu coi trọng mình đến vậy?

Lẳng lặng nhìn hắn một lát, Đoạn Dịch hỏi: "Trước khi bảo tôi tin cậu, cậu phải nói cho tôi biết, cậu giấu diếm manh mối nhằm mục đích gì?"

"Sau khi Người sói chắc chắn thất bại, cậu đưa tờ giấy viết bài đồng dao cho Trâu Bình, nếu không phải vì mượn đao gϊếŧ người, cũng không phải vì vượt ải, mục đích cậu muốn đạt được là gì?"

Một lát sau, Minh Thiên một lần nữa ngồi xuống phía đối diện Đoạn Dịch.

Đôi tay đặt trên tay vịn, hắn thấp giọng nói: "Em muốn thử nghiệm. Dù sao mọi người còn cùng nhau đi đến các phó bản khác. Sớm thử bản tính mỗi người mới kịp thời chuẩn bị tốt phòng bị."

Bàn tay Đoạn Dịch nắm tay vịnh hơi siết. "Cho nên cậu muốn thử Trâu Bình xem cậu ta có tâm thuật bất chính hay không?"

"Hiện tại đã biết cậu ta đúng là có tâm thuật bất chính." Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, "Cậu ta ngụy trang đến mức gần như không hề sơ hở, đa số mọi người đều tin cậu ta. Thật ra việc cậu ta gặp chuyện sớm có thể xem là chuyện tốt. Giữ cậu ta lại lâu hơn, chưa biết chừng cậu ta sẽ hại chết tất cả mọi người."

Đoạn Dịch không nói tiếp, chỉ rũ mắt nhìn sàn nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Hồi lâu lúc sau, nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi, biểu tình Đoạn Dịch càng thêm nghiêm túc.

Nếu hắn làm như vậy không phải vì gϊếŧ 5, chẳng lẽ là vì gϊếŧ Trâu Bình?

Đoạn Dịch mở miệng, ngữ khí cứng rắn sắc bén. "Giữ cậu ta lại lâu hơn, chưa biết chừng cậu ta sẽ hại chết tất cả mọi người. Câu này của cậu có ý gì. Tại sao tôi nghe như thể, cậu cố ý thiết lập tử cục cho Trâu Bình chết?"