Chương 28

Không đợi Minh Thiên trả lời, Đoạn Dịch lại nói: "Cậu biết loại độc dược tuyết sơn, biết nó có thể dùng để chế độc, cậu phát hiện dấu vết bị ngắt hái, lại thông qua một ít manh mối khác, đoán được hơn phân nửa là Trâu Bình chuẩn bị loại độc này."

"Trâu Bình nghe chúng ta phân tích, thời điểm còn đang do dự xuống tay hay không, cậu đưa cho cậu ta bài đồng dao khiến cậu ta suy nghĩ sai hướng, trực tiếp đẩy cậu ta vào bước đường cùng. Cuối cùng, cậu ta gϊếŧ số 5, bản thân cũng chết trong tay Chu Chấn An. Tất cả... Đều do cậu thiết kế?"

Hai tay đan vào nhau, Minh Thiên đón nhận ánh mắt của Đoạn Dịch, đôi mắt đen nhánh không một tia sáng. "Anh Tiểu Dịch, anh cần hiểu rõ một chuyện. Đây là lần đầu tiên em chơi trò này, vẫn đang thăm dò quy tắc trò chơi. Cho nên, người chơi hạ độc người khác sẽ bị NPC Chu Chấn An gϊếŧ, chết là việc em không thể tiên đoán trước. Bởi vậy, em không thể thiết kế một tử cục như thế chỉ vì hãm hại Trâu Bình."

Sở Thanh bị người ta hạ độc, khiến Chu Chấn An hận người dùng độc, từ đó gϊếŧ Trâu Bình.

Chuyện này xác thật rất khó đoán trước.

Có lẽ Minh Thiên thật không biết Trâu Bình sẽ bỏ mạng, cũng không có khả năng thiết kế thế cục gϊếŧ hắn.

Đoạn Dịch duỗi tay xoa bóp giữa mày, nghe Minh Thiên nói tiếp: "Chuyện Trâu Bình gϊếŧ người, không phải em cưỡng bách. Anh đã biết nội dung bài đồng dao, cũng nghĩ đến việc gϊếŧ số 5 để vượt ải. Nhưng anh chưa từng có ý niệm gϊếŧ người. Cho nên, Trâu Bình chết, là tại cậu ta gieo gió gặt bão. Cậu ta động ý xấu."

"Ừm, một mạng đổi một mạng, Trâu Bình chết xác thật không vô tội." Đoạn Dịch hỏi hắn, "Nhưng số 5 thì sao? Cậu thử Trâu Bình thì thôi, thử quy tắc trò chơi cũng được, nhưng số 5 đâu có đáng chết?"

Lần này Minh Thiên trầm mặc thật lâu.

Trước khi mở miệng, hắn thở một hơi nhợt nhạt. "Anh Tiểu Dịch, anh cảm thấy... Nếu em biết Trâu Bình sẽ gϊếŧ số 5, em thực sự trơ mắt nhìn số 5 bị cậu ta gϊếŧ à?"

Ánh mắt dời xuống, nhìn đường cong cánh tay căng chặt của Đoạn Dịch hơi thả lỏng, Minh Thiên nhìn vào mắt anh một lần nữa. "Em giấu manh mối, đơn giản chỉ vì muốn thử người chơi, bao gồm Trâu Bình. Em đoán Trâu Bình sẽ hành động gì đó với số 5, theo suy nghĩ của em, em sẽ tìm cơ hội vạch trần cậu ta, làm cậu ta bại lộ bản tính thật. Nhưng..."

Tạm dừng một lát, thanh âm Minh Thiên hạ thấp: "Em thật sự không nghĩ tới việc cậu ta tàn nhẫn đến vậy, thẳng tay hạ đòn chí mạng."

"Anh Tiểu Dịch, em không dự đoán được việc cậu ta sẽ trực tiếp hạ độc, cũng không kịp ngăn cản việc cậu ta gϊếŧ số 5. Là do em tự phụ. Số 5 chết, em phải chịu trách nhiệm."

Một hồi lâu, híp mắt nhớ lại các chi tiết, Đoạn Dịch nói: "Trâu Bình nói, độc dược do số 6 chuẩn bị sẵn. Ban đầu cậu ta không biết loại thảo dược đó có độc."

Hai mắt Minh Thiên sáng rỡ. "Vậy đúng rồi. Chỗ đám thảo dược bị nhổ hái, qua sáng ngày thứ hai tôi mới phát hiện. Em biết nó có độc, cho nên từ hôm đó bắt đầu chú tâm tới nó. Nhưng số lượng về sau không thay đổi. Hơn nữa nó không phải dược vật thường thấy, em cứ nghĩ không ai biết nó, sẽ không dùng đến nó, này cũng bình thường."

Trực giác Đoạn Dịch cho rằng Minh Thiên đang nói dối.

Nhưng từ đầu tới đuôi, lời hắn giải thích đều không chê vào đâu được.

Đoạn Dịch không thể quay lại phó bản cũ để so sánh manh mối và tìm dấu vết còn sót lại, dựa vào các thông tin hiện tại, anh thực sự không moi ra được bất cứ lỗ hổng logic nào.

Tên Minh Thiên này thật quái lạ, sâu không lường được, trực giác Đoạn Dịch chỉ phán đoán được bấy nhiêu.

Anh không có chứng cứ, hết thảy chỉ có thể dừng lại ở hai chữ trực giác.

Hơn nữa, Minh Thiên biết vụ dùng độc sẽ bị NPC gϊếŧ, cố tình thiết lập bẫy rập hại Trâu Bình; mà để hại Trâu Bình, hắn không tiếc làm số 5 chịu chết lây... Nếu chân tướng thực sự diễn ra theo hướng này, kẻ tên Minh Thiên này không chỉ đáng sợ, mà mục đích cũng quá sức tưởng tượng.