Chương 26

Đồng dao mười con thỏ, ứng với mười đồ đệ. Đại đồ đệ bị bệnh, ứng với thỏ Cả bị bệnh.

Chu Chấn An viết thư cho Tiểu Ngũ kêu cô trở về thăm đại sư huynh. Mà nội dung của bài đồng dao là, sau khi thỏ Cả ngã bệnh, thỏ Năm chết. Nghĩa là nếu Tiểu Ngũ quay về Như Mộng Viên thăm đại đồ đệ, cô sẽ chết ở nơi đó.

Số 6 đến sớm nhất phát hiện cuốn sổ ghi đầy số 5 cùng câu "Tao muốn gϊếŧ mày"; Chu Chấn An viết thư cho Tiểu Ngũ; thầy trò chụp ảnh chung... Tất cả manh mối nối thành một câu chuyện.

Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, nói cốt truyện phó bản do bản thân suy ra: "Tôi đoán hung thủ hãm hại Sở Thanh là Tiểu Ngũ, cô ta là đồ đệ thứ năm của Chu Chấn An. Động cơ có thể vì cô ta yêu Chu Chấn An, cũng có thể là đơn thuần ghen ghét giọng nói của Sở Thanh."

"Sau khi Sở Thanh chết, Chu Chấn An điều tra rõ chân tướng, muốn gϊếŧ Tiểu Ngũ báo thù cho ái thê. Nhưng Tiểu Ngũ lúc ấy không ở bên cạnh hắn, cho nên hắn lấy cớ đại sư huynh bị bệnh, gọi Tiểu Ngũ trở về, mục đích là gϊếŧ cô ta."

"Sư huynh đệ của Tiểu Ngũ, có người giả bệnh, có người mua độc dược, có người chuẩn bị quan tài, có người đào hố... Bọn họ ứng với chín con thỏ còn lại trong bài đồng giao, chính là đồng lõa gϊếŧ người của Chu Chấn An."

Tạm dừng một lát, Minh Thiên nói tiếp: "Còn vì sao lại xuất hiện《 đồng dao con thỏ 》, có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, có người biết ý đồ của Chu Chấn An, cho nên muốn nhắc nhở Tiểu Ngũ đừng quay về lâm viên. Thỏ Cả bị bệnh, thỏ Năm đã chết, người này mượn bài đồng dao ám chỉ Tiểu Ngũ, nếu cô tới thăm bệnh đại sư huynh thì sẽ toi mạng."

"Khả năng thứ hai, là thời điểm người đó viết đồng dao này, Tiểu Ngũ đã chết. Người này viết đồng dao rồi giấu đi vì muốn dùng phương thức kín đáo lưu lại tin tức, nói với hậu nhân rằng Tiểu Ngũ đã chết như thế nào."

"Ừ. Được. Hiểu rồi." Đoạn Dịch nheo đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía Minh Thiên trở nên sắc bén. "Nếu hàm nghĩa thực sự của bài đồng giao cậu đã sớm biết, vậy tại sao cậu đưa nó cho Trâu Bình, nhưng lại giấu giếm chân tướng, dẫn dắt cậu ta gϊếŧ số 5? Vì sao?"

Phó bản có rất nhiều manh mối liên quan đến số "5", kỳ thật không hẳn hướng vào số 5. Chúng chỉ đang kể về nguyên nhân chuyện xưa: Chu Chấn An muốn gϊếŧ đồ đệ Tiểu Ngũ.

Sở dĩ các người chơi mặc định bài đồng dao ứng với thứ tự người chơi, tiện đà áp đặt số "5" với người chơi số 5 vì không ai biết Chu Chấn An có mười đồ đệ. Mà manh mối tương quan lại vừa vặn bị Minh Thiên giấu mất.

Minh Thiên từ đầu tới đuôi đều không đề đến việc Chu Chấn An có đồ đệ, không những thế, hắn còn mang hiềm nghi cố tình dẫn dắt sai lệch.

Nghe anh chất vấn, Minh Thiên nhìn thật sâu vào mắt Đoạn Dịch.

Sau đó hắn cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi uống nốt ngụm rượu còn sót lại.

Hầu kết lăn lộn vài cái, hắn buông ly rượu, nhìn chằm chằm vào mắt Đoạn Dịch hỏi: "Anh nghĩ mục đích tôi làm vậy vì cái gì? Tôi mượn tay Trâu Bình gϊếŧ số 5 vì để vượt ải? Tôi trong mắt anh là kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích?"

Đoạn Dịch nhíu mày: "Tôi không biết. Cho nên tôi đang đợi cậu giải thích."

"Anh Tiểu Dịch, logic mà anh dùng để lên án tôi bị mâu thuẫn." Minh Thiên dựa vào lưng ghế sô pha, bình tĩnh mà đáp, "Chu Chấn An hồi sinh Sở Thanh, muốn gϊếŧ chết đồ đệ Tiểu Ngũ, tất cả đều không liên quan gì đến người chơi số 5. Gϊếŧ số 5, Người tốt không thể vượt ải. Những việc này nếu tôi đã sớm biết, vậy tôi gϊếŧ anh ta để làm cái gì?"

"Mặt khác, tôi không quen biết số 5 ngoài hiện thực, cũng không tồn tại thù cũ."

"Cho nên tôi không có động cơ gϊếŧ người. Cái gọi là mượn đao gϊếŧ người, cũng không hề tồn tại."

Không chê vào đâu được.