Chương 2

Độ Lăng hét lên một tiếng thật dài, thất thần nhũn cả người, sau đó mềm giọng rên da^ʍ một tiếng đầy nũng nịu

"Đút... Đút vào đi! Ưm ưm ưm ~ ~"

Viễn Khư chợt nhận ra, du͙© vọиɠ trong mắt dâng cao như sắp tràn ra, ©ôи ŧɧịt̠ dưới thân cũng cửng lên cao, độ cong kia vừa nhìn đã biết vừa thô vừa dài, có điều là hơi lớn quá mức.

Y soạt một cái đã cởϊ qυầи của cả hai ra, hai cơ thể trần tụi bên dưới dán vào nhau, Độ Lăng cảm giác được thứ dính chặt nóng rực rồi lại càng chảy nước hơn.

Tay Viễn Khư đút vào lỗ bướm của hắn quấy loạn, một tay nắm lấy tay hắn sờ lên thân ©ôи ŧɧịt̠ của mình: "Tử Lăng, ngươi sờ xem, chúng ta chính là trời sinh một đôi."

Sờ đến cây gậy thịt khác với người thường kia, Độ Lăng xấu hổ lùi lại, sau đó bị y kéo lại bắt chạm vào nó.

"Hai, hai cái?"

Giọng Viễn Khư trầm thấp cười rộ lên, ngón tay y thọc vào rút ra trong l*и hắn, làm Độ Lăng không thể nghĩ gì khác được nữa, nhanh chóng lêи đỉиɦ lần đầu sau mấy trăm năm.

"Ta bẩm sinh đã có một phần huyết mạch của Long tộc, chỗ này cũng có chút tương tự với họ."

Không còn gì băn khoăn nữa, hắn thở dốc một tiếng, một tay quàng lên vai Viễn Khư, một tay tuốt ©ôи ŧɧịt̠ cho y, vùi đầu vào ngực Viễn Khư thở dốc từng ngụm nhỏ, nhưng tuốt một lúc lâu, ngoại trừ làm hai người nứиɠ lên, thì không còn tác dụng gì khác.

Viễn Khư cười nhẹ cởi hết quần áo của hắn, làm hắn toàn thân trần trụi.

"Tử Lăng, mở chân ra."

Độ Lăng rất xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở chân ra, phong cảnh giữa hai chân bị Viễn Khư nhìn không sót thứ gì.

Hai ngón tay thon dài cắm vào lỗ bím, cũng nhờ dâʍ ɖị©ɧ vừa mới chảy ra mà y đâm vào rất thuận lợi. Có lẽ là vì cơ thể của người song tính rất thích hợp để làm chuyện này, Độ Lăng còn cảm thấy không đủ, còn muốn càng nhiều thêm, thậm chí, còn muốn cho hắn đâm ©ôи ŧɧịt̠ kia vào lút cán, sung sướиɠ thọc vào rút ra, làm hắn giảm bớt mười năm tương tư.

"Ta muốn... Ta muốn gọi ngươi... Ưm ~ sướиɠ quá... Mạnh thêm một chút cũng không sao ~"

"Muốn gọi ta thế nào? Tử Lăng gọi ta là gì?"

Đôi tay Độ Lăng quàng lên cổ y, dâng l*и non vào tay y, đuổi theo kɧoáı ©ảʍ y mang đến cho mình.

"Muốn gọi chàng là phu quân, em muốn làm a ~ ~ ~ chỗ đó... đâm vào chỗ đó nữa đi a a a ~ ~ ~ phu quân ~ ~ Trong mơ em cũng từng gọi chàng là chồng ~~ thích chàng ưm ưm ưm a a... Không đủ không đủ... còn muốn nữa ưm ~ ~~"

Tiếng rêи ɾỉ mềm mại dâʍ đãиɠ càng làm Viễn Khư nứиɠ muốn bể ©ôи ŧɧịt̠, đặc biệt là tiếng gọi phu quân kia, y lại đút thêm hai ngón tay, tốc độ cũng nhanh hơn,

Thọc vào rút ra một lúc, bụng nhỏ Độ Lăng bủn rủn, l*и non mấp máy không biết thỏa mãn mà liếʍ mυ"ŧ ngón tay Viễn Khư, sự trống vắng bên trong lỗ thịt càng thêm rõ ràng.

Độ Lăng ngẩng đầu lên hôn môi Viễn Khư, đầu lưỡi non mềm trêu chọc lưỡi y, không biết sống chết mà quyến rũ nam nhân đang sắp phát điên này.

"Tử Lăng, em sợ đau sao?"

Không đợi hắn trả lời, y đã nói: "Sợ cũng vô dụng, phu quân sẽ không bỏ qua cho em."

Y rút ngón tay ra, chuẩn bị đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и.

Độ Lăng bởi vì trống rỗng khó chịu mà cắn vai y, nhưng lúc này y còn mặc áo trên, Độ Lăng không cắn đến da thịt y, chỉ đành cắn cổ y, trêu chọc làm Viễn Khư nổi cả gân xanh.

Truyện được đăng tại wp @odineyes217

Đọc tiếp tại

wattpad(.)com/story(/)336459744-th%C3%B4-t%E1%BB%A5c-song-t%C3%ADnh-l%C6%B0%E1%BB%A1ng-t%C3%ACnh-t%C6%B0%C6%A1ng-duy%E1%BB%87t

*Bỏ dấu ngoặc