Chương 3

Viễn Khư trầm giọng nói: "Tử Lăng, em nói những lời này đừng hối hận."

Độ Lăng đỏ mặt lắc đầu: "Không hối hận ưʍ..."

"Lần này đút cả hai ©ôи ŧɧịt̠ vào cùng một lúc được không?"

".... Được."

Viễn Khư nắm hai cây gậy thịt kề sát vào lỗ bím, Độ Lăng đỏ mặt dùng tay dang rộng hai mép l*и, sau đó nhìn hai con hặc giống hệt nhau vùi vào lỗ thịt của mình từng chút từng chút một, l*и non hoàn toàn bị căng đến trắng bệch.

"Ưm ~ ~ căng quá..." Vuốt vuốt cái bụng nhỏ bị căng đến mức hơi hơi cong lên, Độ Lăng vừa thẹn vừa thỏa mãn.

Viễn Khư đột nhiên dùng sức, hai ©ôи ŧɧịt̠ đồng thời đâm vào tử ©υиɠ, tử ©υиɠ mềm ấm ngoan ngoãn bao lấy hai cây gậy thịt, làm bọn chúng tùy ý tác oai tác quái.

Độ Lăng khóc lóc bắt lấy cánh tay Viễn Khư, nũng nịu rêи ɾỉ lắc eo: "Sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ không chồng? Bên trong em thoải mái không?"

Viễn Khư chôn vào tử ©υиɠ mềm mại trong l*и non, sướиɠ đến mức vĩnh viễn không muốn rút ra.

"Sướиɠ lắm, Tử Lăng, bên trong em sướиɠ lắm, cho chồng vẫn luôn cắm vào bên trong được không?"

Độ Lăng dâʍ đãиɠ giương chân để y ȶᏂασ: "Được, được hết, chỉ cần chồng thích."

Hai người ôm nhau đυ. ȶᏂασ kịch liệt, hai cây gậy thịt tím đen làm loạn ở sào huyệt ấm áp, làm Độ Lăng rối tung, l*и non bị ȶᏂασ không ngừng vang lên tiếng nước phụt phụt. Hai người đối mặt hôn môi, bỗng nhiên Viễn Khư đâm mạnh vào điểm nứиɠ của hắn, y nghiền áp thật chặt không buông hắn ra, Độ Lăng co rút run rẩy trong vô thức, giống như muốn chạy trốn, lại giống như muốn đến gần cây gậy thịt kia, cuối cùng bị Viễn Khư đè lại áp sát vào, không cho chạy trốn, làm hắn lêи đỉиɦ ngay tại chỗ.

"Không cho trốn, Tử Lăng, ta làm em có thai được không."

....

.

.

.

Vuốt lên nơi hơi nhô lên trên bụng nhỏ, Độ Lăng không biết sống chết mà ấn xuống, đổi lại Viễn Khư càng kịch liệt ȶᏂασ mạnh, ȶᏂασ đến mức hai mắt hắn trắng dã ngất đi, lại bị bắ tinh đến tỉnh.

Một trận mây mưa qua đi, Viễn Khư biến trở về hình gười nhét hai ©ôи ŧɧịt̠ vào trong cơ thể Độ Lăng, làm hắn nằm bò trên người mình, hai người cứ nằm trên đài ngọc thân mật một lúc lâu.

Sờ sờ mái tóc mướt mồ hôi của Độ Lăng: "Có ổn không?"

Cơ thể Độ Lăng còn phát run, trên người đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y: "Của chồng lớn quá, em cứ tưởng người mình sắp nát rồi."

Viễn Khư hôn hắn: "Còn chưa xong đâu, hình thú mới chỉ vào có một cây, Tử Lăng sợ sao, hai cây sẽ chơi em nát đó."

Độ Lăng cúi đầu hôn y: "Chàng nỡ chơi em nát sao?"

Đương nhiên là không nỡ.

Hai người ôm hôn nhau, cọ xát liếʍ tới liếʍ lui,©ôи ŧɧịt̠ ngâm trong l*и da^ʍ lại cứng lên lần nữa, cứ thế mà ȶᏂασ tiếp, tựa như muốn bổ khuyết chỗ trống của mười năm.

Liên tiếp trải qua hơn hai tháng thần tiên, hai người lúc này mới tính rời đi, về tông Trường Lăng báo cáo sư phụ của Độ Lăng, chuẩn bị làm lễ cưới.

Truyện được đăng tại wp @odineyes217

Đọc tiếp tại

wattpad(.)com(/)story/336459744-th%C3%B4-t%E1%BB%A5c-song-t%C3%ADnh-l%C6%B0%E1%BB%A1ng-t%C3%ACnh-t%C6%B0%C6%A1ng-duy%E1%BB%87t

*Bỏ dấu ngoặc