Chương 1

Đã ba ngày, Độ Lăng đã ở trong sơn động vô cùng rộng lớn trống trải này được ba ngày rồi.

Ba ngày trước, sư muội nhỏ nhất trong môn đột nhiên tìm hắn nói hết tâm sự, tuyên bố thề rằng phải làm thê tử hắn, bằng không sẽ cởi hết đồ ngay trước cửa phòng hắn, làm hắn sợ tới mức từ chối người ta xong rồi vội vàng đi xuống núi, khỏi cho hai người gặp mặt nhau lại xấu hổ.

"Ai ~" Ai ngờ xuống núi quá vội vàng, quên mang theo la bàn chỉ đường.

Đầu óc hắn vốn mau quên, lại không có la bàn chỉ hướng, lạc đường là cái chắc rồi.

Giống như bây giờ vậy, chỉ bất cẩn một chút đã lạc đường lúc nào không hay....

Hắn đáng thương thở dài một hơi, tuy rằng lúc này cũng không mệt lắm, nhưng nơi đây tối tăm, lâu lâu lại có một cơn gió nồng nặc mùi ma khí thổi tới, nhất định là động phủ của một Ma tộc nào đó rồi. May thay hiện giờ Tiên giới và Ma tộc tạm thời đã đạt thành hiệp nghị chung sống hòa bình, nếu không hắn đành xong đời rồi.

Mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, thật sự không phân rõ nơi nào là đông tây nam bắc, hắn đành phải ôm vẻ mặt đau khổ tiếp tục đi về phía trước. Ma khí bị gió thổi đến ngày càng dày đặc, ma tu bên trong hẳn là cách hắn không xa, xem ra chỉ đành làm phiền vị tu sĩ Ma tộc bên trong chỉ đường cho hắn.

"Có ai không ạ? Tại hạ Độ Lăng, là người của tông Trường Việt, bất cẩn lạc đường đến đây, có thể nhờ ngài dẫn đường được không? Nếu được rất cảm kích, ta sẽ chuẩn bị trọng lễ để cảm tạ."

Sơn động trống trải nhất thời yên tĩnh, một hồi lâu sau, hắn mới nghe được một chất giọng vừa trầm thấp vừa từ tính không nhanh không chậm truyền đến.

"Ta không tiện đi ra, ngươi tự tiến vào đi, ta sẽ vẽ bản đồ cho ngươi, ngươi theo đó đi ra ngoài là được."

Giọng nói này như có dòng điện, làm chân hắn trở nên mềm nhũn.

Giọng nói này! Giọng này là, là của Ma tôn Viễn Khư!"

Xong rồi! xong rồi! Là ai không được, cứ phải, cứ phải là y!

Cũng không phải Ma tôn Viễn Khư có cái gì làm cho người ta sợ hãi, ngược lại, Ma tôn Viễn Khư tuy là Ma tộc trời sinh, nhưng lại tu theo đạo chí tôn, mang danh là Ma tộc, nhưng càng giống Thần tộc hơn. Không chỉ có tu vi khó lường, mà dung mạo lại càng tuyệt trần, làm người khác dù chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy là báng bổ.

Ma tôn Viễn Khư cũng không gϊếŧ người bừa bãi, thêm tu vi và dung mạo của y, càng được cả Lục giới kính trọng

Độ Lăng vốn dĩ không sợ y, thế nhưng...

Một Ma tôn chỉ nhìn thôi đã báng bổ này lại là người hắn thầm thương trộm nhớ trong lòng...

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ???

Vào? Hay là không vào?

Nếu vào thì lỡ đâu bất cẩn lại thất lễ với người ta thì sao!?

Nhưng nếu không vào... Thế thì... cơ hội ngàn năm một thuở được ở một mình với người trong lòng....

Khó lựa chọn quá!!!

Làm sao bây giờ, tim hắn sắp nhảy ra ngoài rồi!!

Nếu để Ma tôn Viễn Khư biết được mình lại bị một tên bất nam bất nữ thích, có làm y thấy khó chịu hay không....

Viễn Khư: "Ngươi suy nghĩ cái gì? Sao vẫn chưa tiến vào?"

Giọng nói này tựa hồ đang vang lên bên tai hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy được một hơi thở ấm áp!

Chắc, chắc là ảo giác thôi.

Hắn sờ sờ vành tai, cảm nhận được hơi ấm đang dần nóng lên kia, xấu hổ mà cúi đầu, rốt cuộc vẫn luyến tiếc cơ hội được ở riêng với người trong lòng nên bước vào trong.

Chỉ đi vào một lát, hắn đã nhìn thấy Ma tôn Viễn Khư đang ngồi ngay ngắn trên một bệ đá cực lớn.

Cho dù đã từng nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt mĩ của Ma tôn Viễn Khư, nhưng mỗi lần gặp lại, hắn đều bị phong thái tao nhã này mê hoặc.

Hắn ngây người một lát, rồi lại không dám nhìn nữa, tìm một nơi không xa không gần mà hành lễ: "Độ Lăng người của tông Trường Việt, bái kiến tôn giả."

"Lại đây." Ma tôn Viễn Khư dường như cũng không ngạc nhiên vì hắn nhận ra mình, chỉ nhẹ giọng gọi hắn đến gần một chút.

Độ Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi: "Vâng? Tôn giả có gì dặn dò sao ạ?"

Ánh mắt Ma tôn Viễn Khư tựa hồ u ám chớp mắt một cái, có điều trong sơn động vốn dĩ đã tối, bởi vậy Độ Lăng cũng không nhìn thấy.

"Không phải là ngươi muốn ra ngoài sao?"

A! Đúng rồi, chắc là tôn giả muốn cho hắn bản đồ.

Hắn có chút mất tự nhiên, nhưng vì không hề đề phòng Ma tôn, vẫn chậm rãi bước qua.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Viễn Khư lộ ra chút tức giận cùng vui vẻ, chỉ hận người này nhìn thì khôn khéo, nhưng lại không đề phòng người khác chút nào.

Cũng tốt, hôm nay vừa lúc y sẽ dạy hắn một khóa, khóa học không thể tùy tiện tin lời người khác.

Chờ Độ Lăng tiến đến gần, Viễn Khư đưa tay ra, kéo hắn vào trong lòng ngực, sau đó tựa đầu lên vai hắn.

Cả người Độ Lăng cứng đờ, chân tay luống cuống không dám nhúc nhích, rất giống một con thỏ bị xách sau cổ, trông ngốc chết đi được.

"Tôn, tôn giả?"

Viễn Khư ở bên gáy hắn thấp giọng cười rộ lên, tông giọng đầy giễu cợt: "Sợ sao?"

Độ Lăng nào có sợ, chỉ là căng thẳng đến sắp điên thôi!

"Tại hạ, tại hạ lạc đường đã vài ngày, trên người toàn là bùn đất, mồ hôi, sợ làm bẩn quần áo của ngài."

Viễn Khư cọ cọ trên vai hắn, ngửi ngửi: "Thơm mà, Tử Lăng, ngươi gạt ta?"

???

"Sao tôn giả lại biết tên tự của ta?" Tên tự của hắn là do sư phụ đặt cho, ngay cả ông ấy còn chưa gọi hắn bằng cái tên này.

Viễn Khư hơi buông lỏng cánh tay vòng trên eo hắn, ngược lại không nặng không nhẹ mà đè hắn lên bệ đá, lúc này mới phát hiện, đây vốn dĩ không phải là đá, mà là một khối ngọc bích. Ngọc bích có thể làm cho người ta an thần, lúc tâm thần bất an thì có thể đeo một miếng, tuy không phải thứ đồ hiếm lạ gì, nhưng một khối ngọc lớn được khắc thành bệ đá như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Ma tôn Viễn Khư sao lại dùng đến nhiều ngọc bích như vậy, có phải xuất hiện tâm ma hay không!?

Hắn nhất thời cảm thấy lo lắng, nhưng nơi này quá tối, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt của Viễn Khư mà thôi, vốn không thể quan sát xem y có bị tâm ma quấy nhiễu hay không.

Viễn Khư nở một nụ cười, đột nhiên nhẹ nhàng cắn xuống vành tai trắng trắng mềm mềm của hắn.

"A!"

Ma tôn Viễn Khư, cắn hắn!?

Tại sao lại cắn hắn?

Không đúng, đây, đây không phải cắn...

Ma tôn Viễn Khư đang làm sàm sỡ hắn!!!

Viễn Khư nhìn vành tai bị mình cắn nhanh chóng ửng đỏ, xinh đẹp tựa như hồng ngọc, nhịn không được lại cắn thêm một cái, nhưng không buông ra, thong thả mà vuốt ve liếʍ láp.

Độ Lăng chỉ cảm thấy một hơi nóng xông thẳng lên đầu hắn, ngơ ngác sửng sốt, đến khi nhịn không được mới rên lên một tiếng.

"Đừng... Đừng cắn... Ưm ~ Đừng mà... Không được... Không... ~~"

Tim hắn sắp nhảy ra ngoài rồi!

Viễn Khư ngậm vành tai kia liếʍ mυ"ŧ đến khi ướt đẫm, làm nó lộ ra vẻ xinh đẹp, lúc này mới vừa lòng buông ra, mặc kệ những chống cự có cũng như không của Độ Lăng.

"Tử Lăng, ngươi cố tình tìm đến ta sao?"

Bị sàm sỡ làm thần trí hắn điên đảo, đâu còn quan tâm đến điều gì khác nữa, chỉ thành thật lắc đầu.

Viễn Khư hơi thất vọng, lại nhẹ nhàng cắn gương mặt trắng nõn của hắn, không nặng không nhẹ mà để lại dấu răng nhàn nhạt.

"Ta đã đi cầu hôn với sư phụ của ngươi, ông ấy bảo ta hỏi ý nguyện của ngươi, nói sợ ngươi không muốn, miễn cưỡng ngươi.

"!!! Cầu, cầu hôn?"

Cầu cái gì? Hôn cái gì cơ? Ai cầu hôn? Là cầu hôn với ai?

Viễn Khư buông hắn ra, trực tiếp đè hắn dưới thân.

Thân thể nam tính thành niên đè trên người mình, còn là người trong lòng của mình, cảm giác này không thể nào kí©h thí©ɧ hơn, hắn cảm thấy eo mình hoàn toàn mềm nhũn ra.

"Có phải tôn giả nhận lầm người rồi hay không... ta chỉ mới gặp mặt tôn giả có vài lần mà thôi..." Hơn nữa còn chưa được một câu nào.

Bọn họ tuy là cùng thế hệ, nhưng thanh danh của Viễn Khư hiển hách, hắn lại lặng lẽ không có tiếng tăm gì, hai người nếu không phải đều cùng thích cảnh đẹp sông núi nhân gian, tình cờ gặp nhau vài lần, thậm chí còn không thể xem là quen biết.

Ma tôn Viễn Khư có phải nhận lầm hắn với ai rồi hay không....

Cho dù đáp án này làm hắn khó chịu đến cực điểm, nhưng lại có khả năng nhất.

"Ưm!!"

Viễn Khư trước giờ không thích vòng vo, ngoại trừ với người dưới thân này, y có thể kiên trì không chiếm hữu hắn lâu như vậy đã là cực hạn. Nghe nói sư muội hắn đã ôm dã tâm mấy ngày nay, nếu không phải vừa vặn đến kỳ động dục của y, sợ xúc phạm tới hắn, y đã mang người về giấu từ lâu rồi.

Viễn Khư đẩy đầu lưỡi liếʍ hết mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng Độ Lăng, làm cho nước bọt Độ Lăng chưa kịp nuốt xuống chảy dọc theo cằm xuống khuôn ngực, thấm ướt quần áo hắn.

"A ~ ~ ưʍ... Ưm ~ ~ Ha a!!"

Nụ hôn sắc tình dính nhớp mang theo du͙© vọиɠ kết thúc, Viễn Khư đè chặt Độ Lăng xuống, một chân đẩy vào giữa hai chân Độ Lăng cọ xát.

"Tử Lăng, ta đã thích ngươi mười năm rồi, ngươi mấy năm nay vẫn luôn bế quan, chỉ có trừ tịch mỗi năm mới xuống nhân gian một lần, nhìn ngắm nhân gian núi sông. Mỗi lần ngươi xuống nhân gian ta chỉ có thể đi theo sau ngươi giả vờ ngẫu nhiên gặp được, ngoại trừ như thế, ta không biết phải làm cách nào mới có thể nhìn thấy ngươi."

Độ Lăng không biết nên nghĩ đến trọng điểm nào, lại bị y trêu chọc nơi mẫn cảm dưới thân, tinh thần không cách nào tập trung được.

"Mười năm?"

Mười năm trước bọn họ lần đầu gặp mặt, khi đó hắn vừa gặp Viễn Khư đã yêu, nhưng sợ xúc phạm đến y, cũng sợ y biết được sẽ từ chối làm mình đau lòng, bởi vậy chỉ có thể bế quan trốn tránh tình cảm đơn phương đã biết sẽ không có khả năng này, chỉ có trừ tịch mỗi năm mới xuống nhân gian gặp y một lần, để giải nỗi khổ tương tư.

Nhưng, nhưng Viễn Khư hiện tại lại nói, y cũng yêu mình mười năm....

Sao có thể chứ? Sao, sao lại như vậy....

Viễn Khư cởi đai lưng của hắn ra, luồn tay vào bên trong quần áo hắn, sờ đến viên hồng châu non mềm kia mà xoa nắng: "Năm đó ở tiên đài vừa gặp đã thương, ta lập tức đi tìm sư phụ ngươi cầu hôn, nhưng sư phụ ngươi không đồng ý, nói phải là chính ngươi đồng ý mới được, ta nghĩ cũng đúng, sợ ngươi không muốn, nên ta muốn bồi dưỡng tình cảm với ngươi trước, nhưng ai ngờ ngươi sau đó lại bế quan, ta chỉ có thể thấy ngươi vào ngày trừ tịch mỗi năm. Ta đã nhẫn nhịn đến mười năm, gần đây nghe nói sư muội ngươi cũng yêu ngươi, nếu ta lại không ra tay, ngươi cùng người khác thành thân thì sao? Vừa lúc hôm nay ngươi lại rơi vào tay ta, xem ra định mệnh cả đời này của ngươi chính là ta, đúng hay không?"

"Ưm ~ ~ mạnh quá ~~" Hốc mắt Độ Lăng đỏ lên, cách một lớp áo đè tay hắn lại, nghe hắn nói cho hết lời, hận không thể đập đầu xuống đất, không ngờ chỉ vì bản thân yếu đuối, làm hai người bỏ lỡ mười năm, sớm biết như thế... Sớm biết như thế hắn đã sớm cởi hết quần áo nằm dưới thân y.

"Dừng ~ ưm ưʍ... Dừng lại ~~ tôn giả ~ ~ ư! Ưm a ! ta... Ta có lời... a nhẹ một chút.... Ta có lời muốn nói.... Nói với ngươi!"

Hắn dùng hết sức lực mới đè lại cái tay đang làm càn của Viễn Khư lại, cả người mềm nhũn, hai chân kẹp lấy cái chân đang cọ loạn của y, đuôi mắt đáng thương rướm ra một ít nước mắt.

Viễn Khư thở dốc gấp gáp, khoảng thời gian này là kỳ động dục của y, ngày xưa đều là nhờ vào nhớ đến hắn để tự giải quyết, hiện giờ người này đã ở ngay dưới thân mình, y thật sự nhẫn nhịn rất vất vả.

"Tử Lăng, tốt nhất ngươi nên nói nhanh lên, giờ ta chỉ muốn làm ngươi thôi, ta muốn cắm cây gậy thịt của ta vào lỗ nhỏ của ngươi, không ngừng thọc vào rút ra, sau đó ȶᏂασ ngươi đến khóc, làm ngươi khóc lóc cầu ta bắn cho ngươi."

Độ Lăng bị mấy câu trêu chọc của y làm mặt hắn đỏ bừng, trong lòng ngọt muốn chết, như mật ngọt sắp trào ra.

"Ta muốn nói, ta cũng thích ngươi, cũng là mười năm trước trên tiên đài vừa gặp đã thương, nhưng cơ thể ta có khuyết tật, sợ ngươi chán ghét, sợ ngươi từ chối, cho nên chỉ có thể bế quan trốn tránh, ta ừm ~~"

Viễn Khư nặng nề thở dốc ra mấy hơi, nhéo đầṳ ѵú hắn như cực kỳ phiền muộn nói: "Tử Lăng, ngươi là cái tên vô lại, chưa hỏi ta đã trốn tránh ta, ta còn tưởng là ngươi không thích Ma tộc."

Độ Lăng bị hắn nhéo đến run lên, chỉ cảm thấy một luồng nước ấm áp chảy ra từ nơi dư thừa kia.

Sắc mặt hắn trắng nhợt, những gì nên nói đều đã nói rồi, chỉ còn chỗ này thôi.

"Ta có thứ khác với người thường, ngươi cũng sẽ chấp nhận ta sao?"

Thấy thần sắc hắn hoảng sợ, Viễn Khư bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi đang sợ hãi, Tử Lăng, người nên sợ hãi là ta, ta là Ma tộc, dù có tu theo đạo chí tôn, nhưng ta vẫn là Ma tộc, vừa có du͙© vọиɠ mạnh vừa chiếm hữu, đặc biệt là đối với ngươi, ngươi còn không chán ghét ta, sao ta lại ghét ngươi được chứ."

Tâm Độ Lăng thả lỏng, kéo tay y ra khỏi ngực mình, sau đó đưa xuống sờ vào nơi thịt mềm mại giữa hai chân kia, nơi đó vì kí©ɧ ŧìиɧ mà trở nên ướŧ áŧ, trơn trượt mềm ấm, Viễn Khư còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã đút vào một lóng tay.

Truyện được đăng tại wp @odineyes217

Đọc tiếp tại

wattpad(.)com(/)story/336459744-th%C3%B4-t%E1%BB%A5c-song-t%C3%ADnh-l%C6%B0%E1%BB%A1ng-t%C3%ACnh-t%C6%B0%C6%A1ng-duy%E1%BB%87t

*Bỏ dấu ngoặc