Chương 29

Chương 29 :

Sờ sờ vị trí lạnh lẽo bên giường, Nguyễn Ngô Sương bỗng nhiên mở mắt. Căn phòng trống rỗng, trừ bỏ chính mình cùng mùi rượu thuốc nồng nặc, không còn gì nữa. Ảo não vò vò mái tóc, lật chăn nhìn cổ chân cơ bản đã tiêu bớt sưng, trong đầu tự dưng nhớ đến người kia ôn nhu ngón tay xoa bóp cùng xúc giác.

Bên khoé miệng thản nhiên mỉm cười, lúc này, người kia còn đang ngủ sao? Chính mình có chút quá phận, ngày hôm qua thế nhưng lại ngủ quên. Đây là lần đầu tiên suốt hơn một tháng hai người ngủ riêng. Không để ý cổ chân còn có chút đau, Nguyễn Ngô Sương liền khẩn cấp hướng phòng Nguyễn Đa đi tới.

Nhưng mà, cao hứng phấn chấn đẩy cửa ra, nghênh đón Nguyễn Ngô Sương cũng chỉ là một căn phòng trống rỗng. Tâm, lập tức trở nên trống rỗng, giống như thứ trọng yếu của mình bỗng dưng biến mất không thấy. Lúc này nàng định đi học sao? Thân thể không phải là còn chưa hồi phục sao?

Đi xuống lầu, nhìn đến Nguyễn Minh đang ngồi bàn dùng bữa sáng còn có vυ" Phương đứng một bên, trực giác nói cho Nguyễn Ngô Sương biết hẳn là hai người này biết Nguyễn Đa đi đâu.

"Buổi sáng tốt lành!" Nguyễn Minh như thường không lộ vẻ khác biệt, nói trước đón Nguyễn Ngô Sương đi tới. Nguyễn Ngô Sương làm bộ không để ý, đã hỏi :"Ba, Tiểu Đa đâu? Nàng sớm vậy đã đi đâu?"

"À, là thế này, ta thấy thân thể nàng cũng có chút tốt, sai tài xế đưa nàng tới trường học. Một học sinh trung học, chậm trễ chương trình học nhiều vậy cũng không tốt lắm." Nguyễn Minh vừa nói, một bên nhìn tờ báo trên tay, nói chuyện như Nguyễn Đa trong mắt hắn cũng chỉ là một người râu ria rễ má chứ không phải thân sinh nữ nhi của hắn.

"Vậy..? Phải không? Cũng tốt, Tiểu Đa đã phải hạ xuống nhiều khoá... đi học sớm chút cũng tốt." Nguyễn Ngô Sương một bên cười, một bên đánh lảng. Nguyên nhân một phần thì Nguyễn Ngô Sương cũng không muốn ai đó hay là Nguyễn Minh biết Nguyễn Đa có thay đổi, lại càng không cho phép ai biết tới nàng cùng Nguyễn Đa có tình cảm.

Không hề nghi ngờ, Nguyễn Ngô Sương là kiêu ngạo. Cho dù là trước đây hay hiện tại, nàng đều thành công tạo nên một hình tượng đại ác tỷ tỷ. Đối với muội muội, có thể không để ý thì sẽ không cần để ý, thậm chí có thể như Nguyễn Minh, đem Nguyễn Đa trở thành một người vô hình. Bởi vì từ lúc còn nhỏ, Nguyễn Ngô Sương với Nguyễn Đa đã có khúc mắc, là ngọn nguồn thù hận của Nguyễn Ngô Sương.

Nhưng mà, cho dù nguỵ trang thành công đến thế nào, chuyện giả vĩnh viễn là giả.

Nguyễn Ngô Sương biểu diễn, thiên y vô phùng, nhưng mà cánh tay lại run nhè nhẹ, cùng ánh mắt gian không hờn giận lại tiết lộ hoàn toàn tâm tình của nàng. Mà hết thảy những vấn đề này đều bị Nguyễn Minh ngồi phía đối diện thu hết vào đáy mắt. Bí mật hít một hơi thở dài, Nguyễn Minh chưa bao giờ cảm giác mình thất bại đến vậy.

Bởi vì nɠɵạı ŧìиɧ mà hại chết vợ mình, còn con gái lớn còn con gái út lại cho nhau tình cảm nam nữ thích lẫn nhau. Chỉ nghe đến thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy tóc rụng xương tan. Nguyễn Minh càng không thể tưởng tượng nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ nguy hại đến thế nào.

Nguyễn Minh không thể để Nguyễn Ngô Sương bị huỷ hoại, cũng có thể hi sinh đi Nguyễn Đa. Nghĩ đến hôm nay ngoài cửa tiếng khóc cực lực khắc chế, Nguyễn Minh tâm cũng không phải đá tảng tạo thành, hiển nhiên hắn cũng có cảm tình, có cảm giác. Đứa con này đã khổ nhiều, nếu là người khác, bất luận nam hay nữ hắn cũng sẽ không phá huỷ tình cảm của Nguyễn Đa.

Nhưng , vì cái gì ngươi lại đi thích tỷ tỷ của chính mình?

Thực xin lỗi Tiểu Đa, ba chỉ có thể đem ngươi hi sinh, ta thật sự không thể để ngươi huỷ hoại tỷ tỷ. Lại càng không cho phép các ngươi tiếp tục sai lầm. Mẹ của ngươi đã hại chết mẹ của tỷ tỷ ngươi. Ngươi giờ sao có thể lại nhẫn tâm huỷ diệt cả tỷ tỷ nữa, một tỷ tỷ ưu tú như vậy, tiền đồ như vậy.

Từng bước nặng nề đi vào vườn trường đã lâu không có mặt, không hề nghi ngờ, vừa xuất hiện ở sân thể dục, Nguyễn Đa liền bị mọi người từ giáo viên đến học sinh hay trợ giảng chú mục. Thành phố X mới qua tháng 7, đã đến tháng 8 đúng là lúc nóng nhất của mùa hạ. Nữ sinh trong trường sớm đã thay áo sơ mi trắng ngắn tay, cùng váy ngắn kẻ caro hồng. Mà Nguyễn Đa, lại vẫn mặc đồng phục mùa thu. Cái kiểu lập dị... bảo không chú ý cũng thật khó. Từng giọt mồ hôi như hạt đậu xanh rơi xuống nền sân thể dục, cơ hồ trong nháy mắt đã bị ánh mặt trời cực nóng làm cho bốc hơi. Lái xe bất an đi phía sau Nguyễn Đa, nhìn cô bé gầy gò chỉ còn da bọc xương, sắc mặt tái nhợt.

Người này là nhị tiểu thư của Nguyễn gia sao? Nguyễn gia không phải có mở bệnh viện sao? Sao lại để con cái nhà mình nhìn như người không có sức sống? Tài xế trong lòng ân thầm cảm thán, chờ hắn lấy lại tinh thần, Nguyễn Đa vừa rồi mới ở sân thể dục đã không còn bóng dáng.

Dựa vào trí nhớ hướng phòng học đi tới, không để tâm đến ánh mắt xoi mói cùng tiếng thì thầm to nhỏ dọc đường đi. Lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nghe đến hai tiếng đáp ra, Nguyễn Đa hít một hơi thở sâu rồi đi vào. Quả nhiên như dự đoán từ trước, mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, dù là bạn đồng học, hay là giáo viên, thậm chí ngay cả người ngồi cùng bàn - Từ Nhã. Cũng đều một bộ dạng kinh ngạc nhìn mình.

Cũng chỉ có Nguyễn Đa là biết, mình có bao nhiêu chán ghét ánh mắt này. Là đối với mình bỏ qua, đối với mình chẳng hề để ý. Vào lúc này, thậm chí Nguyễn Đa có loại mong muốn được tông cửa xông ra ngoài. Gần như là cứ thêm trong phòng học này một giây, cũng đều khiến nàng hít thở không thông.

"Nguyễn Đa, ngươi từ nhỏ đã nhất định là người dư thừa..." Lời nói quen thuộc giống như ác mộng vang lên bên tai, Nguyễn Đa rành mạch nhớ rõ, đây là lời mà Nguyễn Ngô Sương đã nói với mình. Nguyễn Đa, nhất định là dư thừa, nhất định là không ai cần đến. Không ai biết câu nói đi cùng với Nguyễn Đa đã từ lâu, cũng không ai biết Nguyễn Đa vô số lần trong mộng vì câu nói này mà bừng tỉnh.

"Thầy... ta là Nguyễn Đa, bởi vì trước sinh bệnh, cho nên không đi học được" Phát hiện thầy giáo tựa hồ không có ý định nói chuyện, Nguyễn Đa lên tiếng trước. Thanh âm vẫn nhỏ như thường rất khó nghe thấy, thậm chí còn lộ ra suy yếu. Đối với học sinh như vậy, giáo viên bình thường đều không nghĩ để ý, phất phất tay cho phép Nguyễn Đa về chỗ ngồi, liền bắt đầu giảng bài tiếp.

Nếu nói, bạn học cùng thầy giáo kinh ngạc là vì quên mất Nguyễn Đa, còn nói đến Từ Nhã, ánh mắt lại phức tạp hơn rất nhiều. Chỉ có Từ Nhã tự hiểu mình rõ ràng , một lần nữa được nhìn thấy Nguyễn Đa xuất hiện nơi cửa lớp, trong lòng nàng có bao nhiêu kích động. Cao hứng có, vui sướиɠ có, uất hận cũng có, còn có một chút nho nhỏ chờ mong. Đủ loại cảm xúc hỗn tạp xoáy vào một chỗ, tựa như một miếng vải nhuộm ngũ sắc, cuối cùng biến thành một loại ánh mắt phức tạp như vậy.

Trong lòng còn có vô số việc muốn hỏi nàng. VÌ cái gì không liên lạc với ta? Vì cái gì mới làm quen xong lại vô tung vô ảnh, vì cái gì nói cùng ta ra ngoài chơi cũng không đến? Vì cái gì phải rời khỏi lâu như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì? Hứa rất nhiều vì cái gì, ép tim Từ Nhã cơ hồ không thở nổi.

Bởi vì là còn trong giờ học, Từ Nhã dù muốn thế nào cũng không thể thể hiện hết nỗi lòng. Vì thế hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn nại. Khi Nguyễn Đa rời khỏi lớp học suốt một tháng, Từ Nhã đã thụ được rất nhiều bài học, mà lĩnh ngộ sâu nhất chính là tính nhẫn nại. Nhẫn nại trong lòng đối với người kia nhớ mong, nhẫn nại vọng tưởng muốn đi tìm nàng.

Tiếng chuông nghỉ trưa reo lên như tiếng thiên âm, Từ Nhã xác định và khẳng định, trước đến nay tiếng chuông tan học chưa bao giờ dễ nghe đến vậy. Cùng đợi mấy nhóm đại tiểu thư chập chạp rời đi, Từ Nhã mới đứng lên, kéo người Nguyễn Đa đặt lên góc tường phía sau.

Nguyễn Đa một giây trước còn đang nhìn ra cửa sổ ngẩn người, thậm chí ngay cả tiếng chuông tan học còn không nghe thấy, làm sao có thể nghĩ đến Từ Nhã bỗng dưng hành động như vậy. Vách tường cứng rắn va chạm đến xương cốt phía sau lưng, cả người nàng đau nhức vẫn gắng nhịn không kêu ra thành tiếng. Sau đó lăng lăng nhìn Từ Nhã khoảng cách tới mặt mình chỉ cách có hai li.

"Từ Nhã... người... ưʍ..." Nguyễn Đa định nói gì đó, trực giác nói cho nàng biết hôm nay Từ Nhã không giống bình thường, cứ như là đang tức giận vậy. Lại không thể nghĩ rằng sau đó lại diễn ra một màn, đồng tử chợt buộc chặt, cảm thụ được cái lưỡi của Từ Nhã không ngừng ở trong miệng mình khuấy động. Là một loại hương vị xa lạ, một cảm giác xa lạ, hoàn toàn không giống với tỷ tỷ.

Từ Nhã hôn, lo lắng mà lại cực nóng, tràn ngập ý muốn cướp đoạt, không hề có một tia ôn nhu.

Một loại phản cảm mãnh liệt từ trong lòng tràn ra, Nguyễn Đa dùng hết sức đẩy Từ Nhã, cũng không có một chút nhúc nhích nào. Trong lòng hung hăng, răng không kiêng nể gì dùng sức cắn lấy đầu lưỡi kia. Phải đến khi cảm nhận được vị máu, Nguyễn Đa mới chịu buông lỏng hàm răng. Kích động ngẩng đầu, trước mặt chính là Từ Nhã bị thương cùng ánh mắt khó hiểu.

Tự vuốt đầu lưỡi bị cắn, đem số máu tràn ra nuốt ngược vào bụng. Tim, không có từ nào diễn tả ngoài đau nhức. Từ Nhã thế này mới hiểu được, chính mình hoá ra trước nay cứ ngỡ tình yêu, thực ra là thích. Mà đối với Nguyễn Đa lúc này mới đích thực là yêu. Nhưng mà, người đầu tiên mình yêu , lại cự tuyệt hoàn toàn, thật đúng là.... buồn cười.

"Tiểu Đa, thực xin lỗi, ta thích ngươi." Từ Nhã đầu cúi thấp xuống, bỏ lại một câu sau đó liền rời khỏi phòng học, làm cho chuyện vừa xảy ra vừa rồi giống như một giấc mộng. Nhưng mà, giấc mộng lại còn để lại dấu vết.

Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn trên sàn nhà hai giọt nước mắt trong suốt, còn có Từ Nhã suy sụp bóng dáng. "Từ Nhã, thật sự xin lỗi, tâm của ta, đã cho người khác, không thể cho ngươi. Ta sẽ cả đời đem ngươi trở thành bạn tốt nhất, thật sự rất xin lỗi."

Chương 30