Chương 30

Chương 30

Suy sụp chạy trốn ra khỏi phòng học, Từ Nhã liên tục đưa tay lau hốc mắt không ngừng chảy ra nước mắt, càng lau lại càng thấy nhiều. Miệng còn lưu lại đặc hữu hương vị thảo dược của người kia, nhưng lại bị mùi máu tươi ở đầu lưỡi làm cho dần dần mai một đi. Đá văng tảng đá bên chân, lại không nghĩ rằng tảng đá quá mức cứng rắn, cuối cùng chỉ khiến chân mình bị tổn thương.

Vốn là đang nén nước mắt, đứt quãng chảy ra nay vì vậy lại bỗng dưng khai cổng Thuỷ Long, không kiêng nể gì tràn ra. Liền ngồi xụp xuống dưới đất, không để ý đến hình tượng, thể hiện bài ca thất tình thống khổ khuôn sáo. Từ Nhã tự nhận từ nhỏ đến lớn, nàng cho tới bây giờ đối với một người chưa bao giờ để ý đến mức vậy, cho dù là người thích mình hay là người mình thích.

Không hề nghi ngờ, Từ Nhã là người kiêu ngạo, ở trong vấn đề truy đuổi tình cảm, vẫn luôn là người bị theo đuổi, rất ít khi nàng chủ động theo đuổi người khác, lại không nghĩ rằng, lần đầu tiên động tâm đổi lấy chỉ là một đòn đả kích. Lần hôn môi trước kia ở cổng trường hôm trời mưa lớn, Từ Nhã đã nghĩ Nguyễn Đa không hề bài xích tình yêu giữa nữ nhân với nhau, chẳng lẽ chính mình tưởng sai lầm rồi sao?

Nàng vẫn là thích nam nhân đi? Bằng không lại quyết liệt cắn mình như vậy. Vỗ mạnh đầu , Từ Nhã trong lòng không ngừng mắng chính mình: "Ngươi chẳng lẽ là ngu ngốc sao? Cái gì cũng không muốn làm rõ ràng, lại đi cường hôn. Không phải ôm thường, cũng không phải cầm tay, mà là cường hôn nha!! Người ta không cho một tát cũng là may rồi."

"Huống hồ, mình mới thổ lộ một chút đã hôn nàng, có thể là làm nàng sợ hãi? Cũng có khả năng nàng không hề phản đối con gái yêu nhau, không chừng chỉ là bất ngờ nên không kịp thích ứng?" Có lẽ đôi khi lạc quan cũng là ngu ngốc, nàng có thể đối với việc bị người khác cự tuyệt xong, liền tìm được lý do để tiếp tục an ủi mình.

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa bả vai, Tữ Nhã bất mãn ngẩng đầu, vừa định xem là ai lại đến quấy rầy người đang thất tình. Ánh vào mi mắt đó là Nguyễn Đa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cùng thần sắc tràn đầy lo lắng. "Từ Nhã, thực xin lỗi, ta... ngươi còn đau không?"

Nếu nói, thanh âm có thể gϊếŧ người, thì Từ Nhã đã bị Nguyễn Đa gϊếŧ chết không biết bao nhiêu lần. Nghe Nguyễn Đa thưa dạ, lại hơi có vẻ quan tâm, Từ Nhã chỉ cảm thấy mình lại lần nữa bị Nguyễn Đa đem trở thành tù binh. Người kia, ngươi cũng không nên cứ như vậy giống như Thánh Mẫu, chỉ sợ là ta không còn kiềm chế được!

Nếu nói ai thích hợp làm diễn viên nhất, thì người đó chính là Từ Nhã. Lau hết nước mắt còn bám lại trên mặt, Từ Nhã mạnh mẽ đứng dậy, giây tiếp theo liền đem thân thể gầy yếu của Nguyễn Đa ôm vào trong ngực. Hai tay còn hạnh kiểm xấu vuốt ve phía sau lưng Nguyễn Đa, sau đó đưa ra mấy tổng kết sau:

Thứ nhất, Nguyễn Đa thân thể thật là cứng, ôm vào không hề thoải mái, nhưng mà lại thật nhỏ, thực dễ dàng ôm lọt.

Thứ hai, người Nguyễn Đa rất thơm, là mùi thảo dược tản mát, thực đạm, nhưng cũng thực dễ chịu.

Thứ ba, Tính cách Nguyễn Đa thật là thánh mẫu, mặc kệ bị khi dễ, bị mạt du (bị thả dê, chiếm tiện nghi), cũng không hề tức giận.

Thứ bốn, Nguyễn Đa sẽ là một tức phụ tốt, Từ Nhã, ngươi nhất định phải theo đuổi được nàng!

Tổng kết ra mấy thứ, Từ Nhã tâm tình từ "bi" thành "hỉ", đôi mắt vừa khóc xong có chút sưng đỏ cũng cười mị mị. Thừa dịp cảm xúc Từ Nhã đã khôi phục, Nguyễn Đa liền muốn đẩy ra, lại không ngờ Từ Nhã ôm thật chặt, không thể giãy ra được một chút.

Mặt trời không kiêng nể gì đã trèo lên tới đỉnh cao nhất giữa trưa, Nguyễn Đa quần áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt. Hơn nữa trên người Từ Nhã truyền đến nhiệt độ cơ thể, quả thực làm cho nàng muốn ngất xỉu. May mắn sau đó Từ Nhã kịp thời phát hiện Nguyễn Đa không được khoẻ. "Tiểu Đa, Làm sao vậy? Mặt người sao lại hồng vậy?"

Từ Nhã khẩn trương vuốt đầu Nguyễn Đa, lại làm cho người rất ít khi tiếp xúc với người khác là Nguyễn Đa sắc mặt càng thêm hồng thuận. Thừa dịp Từ Nhã buông tay ra, Nguyễn Đa nhẹ nhàng đẩy Từ Nhã ra. "Không... ta không sao. Chỉ là hơi mệt thôi, chúng ta lên lầu đi, sắp vào học rồi."

Nghe Nguyễn Đa nói xong, Từ Nhã mới nhớ tới đây là trường học, hơn nữa là thời gian nghỉ trưa. Cuống quít kéo tay Nguyễn Đa, sau đó rất nhanh hướng dãy phòng học chạy tới. Nhưng mà, đường đi không phải chỗ giáo viên mà là cửa hàng của trường. Từ Nhã thuần thục chạy đến cửa hàng, tiện tay nhặt lấy một đống đồ ăn nhanh sau đó kéo Nguyễn Đa vội vàng hướng phòng học chạy.

Trước khi tiếng chuông cuối cùng kết thúc, hai người thở hổn hển trở lại được chỗ ngồi. Thể chất như Từ Nhã, chạy nhiều vậy còn có chút mệt, nói chi đến Nguyễn Đa thân thể không tốt. Ngồi ở ghế, Nguyễn Đa gắng nén lại cơn đau đớn từ ngực truyền đến đồng thời yết hầu như sắp vỡ ra, tay kéo từ trong túi sách giáo khoa.

"Này, cho ngươi, uống chút nước trước, ngươi xem ngươi chảy nhiều mồ hôi vậy, một lúc nhất định sẽ bị cảm nắng!" Tiếp nhận nước khoáng từ tay Từ Nhã, Nguyễn Đa lúc này không để ý đến lễ nghi lớp học, liền một hơi đổ nước vào miệng mình. Yếu hầu đau buốt nháy mắt được giảm bớt, đau nhức ở ngực vừa rồi tựa hồ cũng không nghiêm trọng nhiều.

Phát giác một đường mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, Nguyễn Đa theo bản năng xoay qua, nhìn thấy Từ Nhã mắt tràn đầy ý cười. Nguyễn Đa trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Nhã moi từ trong túi đồ ăn nhanh vừa mua một chiếc bánh mì to đùng, trước mặt thầy giáo cứ vậy ngang nhiên cắn.

Nguyễn Đa tuy rằng không được dạy dỗ quá theo lễ nghi thiên kim tiểu thư, nhưng nhiều năm cuộc sống bị khi dễ cũng khiến cho nàng có thói quen ẩn nhẫn. Như loại này, ở lớp học tuỳ tiện ăn một cái gì đó là hành vi nàng chưa từng nghĩ tới, lại càng không dám làm thử. Giờ này khắc này, Nguyễn Đa thế nhưng lại có chút hâm mộ Từ Nhã tính cách tuỳ tiện, cùng cuộc sống không câu nệ tiểu tiết.

Người như vậy vô ưu vô lo, nói đến là đến đi là đi. Mà ta, chỉ là một cây cỏ dại nhỏ bé bám trụ trên mặt đất, mặc kệ chịu đựng bài xích hay tra tấn, vẫn không thể nào thoát khỏi mảnh đất nơi mình đang bám lấy để sinh dưỡng. Từ Nhã, ngươi sớm là không có kết quả, Nguyễn Đa cũng chỉ có thể làm bạn tốt của ngươi suốt đời.

Bị Từ Nhã dây dưa một ngày, rốt cục cũng đến giờ tan học. Nguyễn Đa khác thường mang cặp sách vội vã bước ra khỏi lớp, hoàn toàn không để ý Từ Nhã phía sau gào khóc thảm thiết kêu gọi. Không chỉ là muốn dứt ra khỏi Từ Nhã, mà phần lớn là muốn được mau chóng nhìn thấy người kia. Một ngày đều không được nhìn đến tỷ tỷ, trong lòng thật sự không tốt. Lúc đi mình còn không nói cho tỷ tỷ một tiếng, tỷ tỷ có hay không tức giận?

Nghĩ vậy, Nguyễn Đa tiến vội ra cổng trường, liền một đầu chui vào trong xe. Nhìn bên ngoài cảnh sắc lướt qua, tâm xao động cũng dần bình tĩnh lại. Nghĩ tới sáng hôm nay lời Nguyễn Minh nói, trong lòng lại tràn lan ra một loại đau đớn cùng sợ hãi. Ba đã biết chuyện mình thích tỷ tỷ rồi? Có thể hay không tại mình là lại liên luỵ đến tỷ tỷ? Nhưng mà, ta phải rời xa tỷ tỷ sao? Chỉ sợ là việc đó còn khó hơn là phải chết.

Xuống xe, vừa vào cửa đã nhìn thấy Nguyễn Minh ngồi trên ghế sô pha cùng một bên là Nguyễn Ngô Sương. Nguyễn Đa muốn nói chuyện với Nguyễn Ngô Sương, muốn ôm lấy người này, lại bị ánh mắt như diều hâu của Nguyễn Minh doạ đến không dám nhúc nhích.

"Tiểu Đa, đã đi học về rồi sao? Thân thể có khoẻ không?" Nguyễn Ngô Sương nhiệt tình bước tới đưa tay ra muốn giúp Nguyễn Đa đỡ lấy cặp sách.

Không biết do ánh mắt Nguyễn Minh quá mức doạ người, hay do không muốn liên luỵ đến Nguyễn Ngô Sương, lần đầu tiên, Nguyễn Đa cự tuyệt yêu cầu của Nguyễn Ngô Sương, mang cặp sách liền như vậy hoang mang rối loạn bước nhanh lên lầu, thậm chí còn không nói với Nguyễn Ngô Sương một câu nào cả. Tỷ tỷ, nếu có thể, ta cả đời cũng không nguyện rời đi khỏi ngươi. Chỉ cần là có thể ở gần ngươi, nhìn ngươi cười, chính là hạnh phúc lớn nhất của ta.

Đem cặp sách vứt xuống sàn, đem người buông lên giường. Kinh ngạc nhìn lên trần nhà, Nguyễn Đa lần đầu tiên sinh ra hận ý. Chán ghét hết thảy hiện tại, chán ghét thân phận của mình, càng chán ghét chính mình yếu đuối. Nếu mình có thể giống như tỷ tỷ là một người ưu tú, ba có thể hay không đồng ý cho mình cùng tỷ tỷ ở cùng một chỗ? Có phải hay không tỷ tỷ cũng sẽ thích ta thêm một chút hay không? Giống như Trần Hề tỷ tỷ thích ta vậy?

Nghĩ vậy, Nguyễn Đa vội vàng ôm lấy cặp sách từ dưới đất, thành thật mở bài học hôm nay ra làm bài tập. Nhưng là, chỉ một lúc sau, nàng phát hiện dù thế nào mình cũng không tập trung được. Tư tưởng luôn theo hướng khác bay đi, cứ nhớ đến sự kiện vừa xảy ra... vừa rồi mình đối với tỷ tỷ lạnh lùng, ánh mắt Nguyễn Minh lạnh lùng, còn có nụ hôn của Từ Nhã cùng lời thổ lộ.

Nguyễn Đa cứ vậy thần hồn bay bổng, thậm chí ngay cả phòng có người bước vào cũng không hay biết.

Nguyễn Ngô Sương cười đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Đa đôi mày nho nhỏ gắt gao nhăn lại, miệng cũng phiết thành một cái phùng, cùng bộ mặt lộ rõ vẻ rối rắm. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy Nguyễn Đa lộ ra vẻ mặt này, trước kia cũng chỉ nhìn thấy nàng bi thương bộ dạng, ẩn nhẫn bộ dạng, thẹn thùng bộ dạng, hoặc là không chút thay đổi bộ dạng. Nhẫn nại không được muốn đưa tay sờ sờ đầu Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương tay chân nhẹ nhàng tiến đến, giống như sợ doạ đến người kia.

Phải đến khi cảm giác ôn nhuyễn xoa đầu mình, Nguyễn Đa mới dứt được khỏi mớ miên man suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngô Sương tươi cười, Nguyễn Đa lại một lần sững sờ. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương đối với chính mình lộ ra thái độ ôn nhu, nhưng mỗi lần nhìn đến, đều làm cho Nguyễn Đa luân hãm! Loại ôn nhu này, đối với Nguyễn Đa mặc là bao nhiều đều là ít.

Nguyễn Ngô Sương thực vừa lòng phản ứng hiện tại của Nguyễn Đa, nhưng lại không quên được mình vừa rồi bị làm ngơ. Nhìn người kia đôi môi hé mở, còn có cái lưỡi bên trong như ẩn như hiện, Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng nâng cằm Nguyễn Đa lên. "Tiểu Đa hôm nay thực sự không ngoan đâu, tỷ tỷ phải trừng phạt ngươi thế nào đây?"

TBC