Chương 28

Chương 28

Ở công viên chơi suốt một ngày, Nguyễn Ngô Sương mới cùng Nguyễn Đa lưu luyến rời đi. Tuy rằng giữa lúc vui chơi cũng đã xảy một số biến cố, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hai người hưng phấn vui vẻ. Bởi vì Nguyễn Ngô Sương bị thương ở chân, cho nên tạm thời không thể lái xe, đành tạm gọi vệ sĩ tới đưa hai người về nhà.

"Nha nha? Tiểu Sương đã về rồi?" Cơ hồ là vừa vào cửa, Nguyễn Ngô Sương chợt nghe thấy âm thanh của Nguyễn Minh. Nhìn ba của mình mặt mũi tươi cười hướng chính mình đi tới, lại không thèm liếc mắt nhìn đến Nguyễn Đa đứng ở bên cạnh. Lần đầu tiên, Nguyễn Ngô Sương sinh ra một tia phản cảm đối với Nguyễn Minh.

"Dạ. Đã về." Nguyễn Ngô Sương không mặn không nhạt trả lời Nguyễn Minh, lại né tránh cái ôm của Nguyễn Minh. Ở đây người hầu đều thấy được Nguyễn Ngô Sương vẻ mặt tối tăm, nhìn lại thì mình lại chính là vật hi sinh cho Nguyễn Minh. Ai cũng mún chạy, đại tiểu thư đây là lần đầu tiên đối với ngài phát giận, ngài cũng liền nhìn một chút cho sóng yên bể lặng đi.

Nguyễn Đa vô thanh vô thức đi theo Nguyễn Ngô Sương lên lầu, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, tựa hồ một chút đều không cảm thấy thương tâm vì bị Nguyễn Minh bỏ qua. Nhưng mà, cũng chỉ có Nguyễn Ngô Sương và vυ" Phương biết, trong lòng Nguyễn Đa đang chảy máu. Cứ tự nhiên như vậy đi theo sau Nguyễn Ngô Sương vào cả trong phòng, khi cửa vừa đóng lại, Nguyễn Đa mới phát hiện mình thật không lễ phép.

Đứng ở cửa không biết làm sao, Nguyễn Ngô Sương còn chưa nói gì, Nguyễn Đa đã đỏ mặt ấp úng "Cái kia... tỷ tỷ... thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta... ta.." Nguyễn Đa lắp ba lắp bắp không biết nên tìm từ gì. Chính mình không xin phép đã chui vào phòng tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định là rất giận!

"Tiểu Đa không phiền? Đến, lại đây ngồi." Nguyễn Ngô Sương vừa nói, vừa đưa ngón tay ngoắc ngoắc Nguyễn Đa. Cảm giác như đang gọi một con cún nhỏ. Được Nguyễn Ngô Sương cho phép, Nguyễn Đa chậm rãi tiêu sái đi qua, sau đó an ổn ngồi ở bên cạnh Nguyễn Ngô Sương, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám phát ra tiếng động.

Tự cởi giày, Nguyễn Ngô Sương nâng lên một bàn chân đã bị sưng tấy lớn như trứng chim ở cổ chân, nhẹ nhàng xoa bóp. Gần như chỉ bấm nhẹ một cái,đau giống như kim đâm lan tràn đến toàn thân, làm cho Nguyễn Ngô Sương không khỏi run rẩy. Nhớ tới Trần Hề trước đây cũng bị vậy, kia... so với chính mình còn nặng hơn.

Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Ngô Sương cố sức động tác, tựa hồ là nhớ đến cái gì đó, vội vã rời khỏi phòng Nguyễn Ngô Sương, chỉ để lại trên giường một mình Nguyễn Ngô Sương sững sờ. Nhìn bóng dáng Nguyễn Đa rời đi, Nguyễn Ngô Sương trong lòng có chút thất vọng, có kinh ngạc, lại có một chút vui vẻ.

Nhưng không lâu sau, toàn bộ ý tưởng đều bị đập tan. Nhìn Nguyễn Đa trong tay cầm lọ rượu thuốc chuyên môn trị thương, bất an ngồi trở lại trên giường. Nguyễn Ngô Sương cố ý không để ý tới Nguyễn Đa, để xem nàng định làm cái gì.

"Tỷ tỷ... để ta giúp." Nguyễn Đa bả đầu cúi thấp, tưởng tượng chỉ cần thấp chút nữa là chạm đến ngực. Bỏ tay Nguyễn Ngô Sương ra khỏi chân, sau đó đổ rượu thuốc lên tay, chậm rãi vuốt ve nơi cổ chân sưng tấy.

Nguyễn Đa dụng lực rất nhẹ, lại mỗi một lần còn như vuốt ve. Nguyễn Ngô Sương tựa ở trên giường, hưởng thụ Nguyễn Đa phục vụ. Vốn cổ chân đau đớn nóng bỏng dần dần cảm giác từng đợt thanh lương, Nguyễn Ngô Sương biết là rượu thuốc phát huy tác dụng, cũng biết là do công lao của hai tay Nguyễn Đa.

Đau đớn dần dần biến mất, toàn thân cũng là cảm giác tê dại thoải mái. Thật giống như mỗi buổi sáng ban mai, dùng một hồng trà. Thân thể một ngày liền chơi đùa, còn bởi vì biến cố ngoài ý muốn phát sinh mà thần kinh buộc chặt nay được nới lỏng. Nguyễn Ngô Sương liền như vậy đã ngủ, trước khi ngủ còn còn cười liếc mắt ngắm Nguyễn Đa đang chăm chú làm cho mình bớt đau chân.

Muội muội này, thật là khả ái!

Nhìn gương mặt Nguyễn Ngô Sương an nhàn trôi vào giấc ngủ, Nguyễn Đa ôn nhu cười. Đem tóc phân tán ở trên hai má sửa sang gọn gàng, lại cẩn thận đắp thêm chiếc chăn lên người. Làm xong từng đó, mới an tâm bước ra khỏi phòng.

Có đôi khi, chỉ cần nhìn thấy ngươi bình an có thể cho ta hạnh phúc, mặc kệ là ngươi có cảm giác được ta tồn tại hay không.

Ngồi ở trên giường, Nguyễn Đa nhẹ giọng cảm thán. Đã bao lâu rồi không trở lại căn phòng này? Tựa hồ là lúc ở bệnh viện, mãi cho đến hôm nay cũng chưa trở về. Người hầu vẫn hằng ngày vào quét tước, cho nên đồ dùng bên trong không dính một chút tro bụi, vẫn vậy sạch sẽ hết sức. Có đôi khi, Nguyễn Đa cảm thấy, có ngày chính mình tại nơi này mất tích, có phải hay không cũng không ai để ý? Liền giống như mỗi ngày định sẵn, mỗi ngày đều tới quét tước dọn dẹp. Không có ai chú ý tới giá trị sinh tồn của ngươi, lơ đãng đem ngươi gạt bỏ đi.

Cởϊ qυầи áo trên người, chỉnh tề sắp đặt ở trên giường. Đây là bộ quần áo đầu tiên tỷ tỷ mua cho mình, Nguyễn Đa trong lòng nhất định vĩnh viễn giữ gìn. Nếu về sau, không còn có cơ hội cùng tỷ tỷ ra ngoài, bộ quần áo này, làm kỉ niệm cũng là tốt lắm rồi.

Nằm ở trên chiếc giường lớn quen thuộc, đã không còn Nguyễn Ngô Sương ôm ấp, không còn mùi hương. Nguyễn Đa đem thân xác lui thành một đoàn, cánh tay gầy guộc như cành trúc gắt gao ôm lấy chính mình. Người cảm thấy cô độc nhất, cũng là người cảm thấy sợ hãi nhất.

Đứng ở giữa dòng đời, không ai biết nàng cô tịch. Nằm ở trong chăn khóc, không ai biết nàng u buồn.

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Đa bị một trận gõ cửa dồn dập làm cho thức giấc. Xoa xoa ánh mắt hơi sưng đỏ, Nguyễn Đa xoay người xuống giường mở cửa, liền nhìn thấy vυ" Phương vẻ mặt nghiêm túc."Vυ" Phương, làm sao vậy?" Nguyễn Đa nghi hoặc hỏi, hiện tại thời gian mới gần 6h sáng, vυ" Phương sao lại gọi mình dậy sớm như vậy?

"Nhị tiểu thư, lão gia đang ở trong thư phòng, gọi ngươi đi qua." Vυ" Phương thấp giọng nói xong, sợ thanh âm lớn sẽ bị người khác nghe đến. Mà Nguyễn Đa, nghe vυ" Phương nói xong toàn thân sững sờ tại chỗ. Ba ba muốn gặp chính mình? Vài cái gì lại bỗng nhiên muốn gặp mình? Nguyễn Đa thân thể bởi vì khẩn trương mà không ngừng run run, mồ hôi cũng thấm ướt váy ngủ thuần sắc trắng.

"Vυ" Phương... ngươi nói cho... nói cho... nói cho ông ấy ta lập tức tới." Nguyễn Đa nghĩ nửa ngày, vẫn là kêu không ra hai chữ "ba ba", vì thế dùng "ông ấy" thay cho Nguyễn Minh. "Vâng... nhị tiểu thư... ngươi lát nữa nói chuyện cẩn thận một chút." Vυ" Phương lúc gần đi vẫn nhịn không được dặn Nguyễn Đa một câu, sau đó vội vàng đi xuống lầu.

Đứng ở trước gương, Nguyễn Đa rửa sạch mặt mũi, thay quần áo, hướng thư phòng Nguyễn Minh đi tới. Biệt thự Nguyễn gia rất lớn, Phòng của Nguyễn Minh cùng thư phòng đều ở lầu ba, mà phòng Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Đa thì ở lầu hai. Dép lê tiếp xúc với sàn nhà lát gỗ tạo lên âm thanh đát đát, Nguyễn Đa đứng ở trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Nghe được giọng Nguyễn Minh phát ra khàn khàn và trầm trọng, Nguyễn Đa nhẹ nhàng đẩy cửa. Bốn mắt nhìn nhau, gần như chỉ một cái liếc mắt, cũng làm cho Nguyễn Đa một câu đều nói không được.

"Thân thể khỏe không?" Nguyễn Minh nói trước, đánh vỡ không khí trầm tĩnh trong phòng. Ánh mắt tối đen hữu thần vẫn đang nhìn chằm chằm Nguyễn Đa.

"Tối hơn nhiều rồi." Nguyễn Đa nhẹ giọng nói xong, liền giống như tiếng muỗi kêu, khó có thể nghe thấy, sau đó liền không còn nói gì thêm nữa. Trong phòng lại nhất thời khôi phục không khí xấu hổ, Nguyễn Đa tay không ngừng nắm lấy vạt áo, không thể nghi ngờ là trong lòng nàng bất an cùng lo sợ. Thử hỏi một người ba suốt 16 năm không hề quan tâm, bỗng một buổi sáng nọ lại tìm ngươi, sao lại có thể không sợ hãi?

"Ngươi cùng Tiểu Sương quan hệ thật không thường?" Nguyễn Minh một bên uống trà, một bên vô ý tứ hỏi. Cái loại ngữ khí này cùng biểu tình, giống như là lão nhân gia cùng con gái nói chuyện nhà với nhau, nhưng Nguyễn Đa biết, Nguyễn Minh còn có ý khác. "Ta cùng tỷ tỷ... cùng tỷ tỷ... quan hệ tốt lắm, ta thực thích cùng tỷ tỷ ra ngoài đi chơi."

Nguyễn Đa tận lực làm cho mình giữ nguyên bình tĩnh, làm cho lời nói nghe thật có vẻ bình thường. Nguyễn Minh đem chén trà đặt lên bàn, sau đó chậm rãi từ ghế đứng lên, đi tới Nguyễn Đa. Nhìn người kia không lùn lại gầy quá mức, còn có bộ dạng kích động vô thố. Nguyễn Minh cũng hiểu được chính mình thật sự quá mức tàn nhẫn, ngươi rốt cục đối với đứa nhỏ vô tội này đã làm cái gì? Có thể làm cho nàng sợ mình đến vậy?

Nguyễn Minh khắc sâu trong lòng đau đớn, đưa tay vuốt bả vai Nguyễn Đa, tận lực làm cho thanh âm của mình ôn nhu một ít."Tiểu Đa, ta biết ta thực có lỗi với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ba được không? Ngươi cũng biết là ba vì bất đắc dĩ, mẹ của tỷ tỷ ngươi...."

"Ba!" Nguyễn Đa đánh gãy lời nói của Nguyễn Minh, trong ánh mắt mang theo kiên quyết cũng uất hận chưa bao giờ từng có. Mẹ Nguyễn Ngô Sương, là nỗi đau của Nguyễn Ngô Sương, lại là nỗi đau của Nguyễn Đa. Nàng không muốn nghe Nguyễn Minh nhắc đến chuyện này, lại càng không muốn lần nữa đối mặt với sự thật tàn khốc.

Nguyễn Minh cũng không nghĩ đến Nguyễn Đa lại đột nhiên ngắt lời mình, nhất thời sững sờ không biết nên nói cái gì, đồng thời trong lòng càng củng cố ý nghĩ của mình. "Tiểu Đa, ngươi hẳn là biết, tỷ tỷ của ngươi thật sự là một người ưu tú, là nữ nhi của ta, nàng vẫn là niềm kiêu hãnh của ta. Ta nghĩ, ngươi cũng như ta thích tỷ tỷ, có phải không?" Nguyễn Minh trong lời nói, chuyển vấn đề đem đặt trở lại Nguyễn Ngô Sương.

Nhìn đến Nguyễn Đa bộ dáng như không có ý tứ nói gì, Nguyễn Minh liền tiếp tục nói: "Tỷ tỷ của ngươi từ nhỏ làm cái gì đều thực giỏi, cho dù là học hành hay là trong ngành y khoa, cho tới bây giờ đều chưa làm ta và mẹ của nàng phải thất vọng. Ngươi biết không? Mẹ của tỷ tỷ ngươi, lúc còn sống nguyện vọng lớn nhất là hi vọng nữ nhi của nàng, là tỷ tỷ của ngươi, lớn lên có thể tìm được một người đàn ông tin cậy, không phải gặp phải một người đàn ông bạc tình như ta."

"Tiểu Đa, ba biết ngươi là một đứa nhỏ hiểu chuyện, ngươi hẳn là biết ba muốn nói cái gì. Việc hôm nay ta tìm ngươi không cần phải nói cho tỷ tỷ của ngươi biết, lát nữa 7h ta sẽ cho người đưa ngươi tới trường." Giờ này khắc này, Nguyễn Đa đã không thể nói nên một lời nào nữa, chỉ có thể dựa vào bản

năng. Mở cửa, rời đi căn phòng đang khiến nàng hít thở không thông.

Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống ướt cằm, rơi xuống sàn nhà màu đỏ sậm. Nguyễn Đa miễn cưỡng cười, tâm cũng đã gần như chết lặng đi.

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ... ta nên làm cái gì bây giờ!"

TBC