Chương 27

Chương 27 :

Phía trên đôi mắt tự dưng có cảm giác đau nhức không chịu nổi, nhìn bên ngoài cửa sổ trời đã muốn sáng hẳn. Nguyễn Đa nhẹ giật giật thân thể cứng ngắc của mình, chậm rãi nằm ở bên cạnh Nguyễn Ngô Sương. Dường như mới chỉ nhìn tỷ tỷ ngủ, thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy. Thân thể mỏi mệt, thần kinh trầm tĩnh lại. Cơ hồ là mới chạm đến chiếc gối, Nguyễn Đa liền nặng nề rơi vào giấc ngủ, nhìn qua cảm tưởng như an nhàn mà có thể làm cho người ta đau lòng.

Lại một lần nữa tỉnh dậy đã là buổi chiều muộn, Nguyễn Đa chỉ cảm thấy ở trên mặt mình có chút gì động, thật hơi ngưa ngứa, cũng thật ấm áp. Chậm rãi mở to mắt, xuất hiện trước mặt mình chính là gương mặt Nguyễn Ngô Sương phóng đại. Lúc này, người kia khuôn mặt mang ý mỉm cười nhìn mình, gần như là một nụ cười đơn giản cũng đủ làm cho Nguyễn Đa trầm luân mê muội.

"Tỷ tỷ.." Nguyễn Đa nhẹ giọng dạ thưa Nguyễn Ngô Sương, vừa tỉnh lại thoáng khuôn mặt còn say ngủ trông thật khả ái. Nguyễn Ngô Sương khống chế không được đưa tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Đa, nhẹ giọng nói ."Dậy đi, tỷ tỷ mang ngươi đi công viên."

"Dạ." Nguyễn Đa gật gật đầu, liền từ trên giường ngồi dậy.

Tuy rằng thân thể vẫn không dùng được một chút khí lực, nhưng Nguyễn Đa vẫn không muốn làm cho Nguyễn Ngô Sương thất vọng. Nàng quý trọng thời gian được cùng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, không muốn tại vì mình mà vứt bỏ đi cơ hội trân quý này. Hai người rửa mặt xong, lại mặc quần áo. Liền hướng về phía công viên đi tới.

X thị kỳ thật có rất nhiều công viên, có công viên hoa cỏ cảnh sắc duyên dáng, có công viên Carrow - mạo hiểm kí©h thí©ɧ, còn có công viên nuôi trồng bách thảo và bách thú. Nguyễn Ngô Sương vừa lái xe, vừa hỏi Nguyễn Đa thích đi nơi nào. Tuy rằng chính nàng đã sớm quên hết cảm giác đi chơi công viên, nhưng chỉ cần làm cho người này vui vẻ, Nguyễn Ngô Sương không ngại đi xem lại một lần cuộc sống thơ ấu.

Đợi hồi lâu, còn không nghe thấy Nguyễn Đa mở miệng. Nguyễn Ngô Sương nghi hoặc nhìn Nguyễn Đa, lại phát hiện người kia đang nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo công viên bách thú. Nguyễn Ngô Sương cười, không nói gì nữa xoay vô lăng đi khỏi đường tới công viên carrow, hướng công viên bách thú, bách thảo đi tới. Không nghĩ nàng vậy mà lại thích động vật, đúng là một đứa nhỏ khả ái.

Dừng xe trước cổng công viên, Nguyễn Ngô Sương cầm tay Nguyễn Đa đi tới lối mua vé. Thu được ánh mắt Nguyễn Đa ngạc nhiên, Nguyễn Ngô Sương cười nhẹ nhàng sờ sờ đầu:"Vừa rồi nhìn ngươi có vẻ rất thích nơi này, liền mang ngươi đến đây. Thế nào? Không vui sao? Giờ muốn đi nơi khác cũng được!"

Nhìn Nguyễn Ngô Sương sủng nịnh chính mình, Nguyễn Đa quả thực hạnh phúc giống như được ăn đường mật. Kỳ thật chỉ cần với tỷ tỷ cùng một chỗ, mặc kệ đi nơi nào đều không vấn đề. Nhưng mà Nguyễn Đa cũng không mang lời trong lòng nói ra, chỉ là dùng sức lắc lắc đầu. "Không phải, tỷ tỷ, ta rất thích nơi này."

"Ừ, tốt lắm, vào thôi." Nguyễn Ngô Sương tự nhiên kéo tay Nguyễn Đa, hai người mặt cười thoải mái đi vào. Công viên bách thú bách thảo, đúng thật như tên đều giống nhau. Bên trong không có những trò chơi mạo hiểm kí©h thí©ɧ, cũng không có những trò tiêu khiển giải trí cho du khách. Mà hầu hết là các loại hoa cỏ, còn có những động vật mà bình thường khó nhìn thấy, cũng đã đủ thỏa mãn mắt du khách.

Hai người nhìn theo bản đồ hướng dẫn du lịch, dọc theo đường nhỏ của công viên chậm rãi bước. Cái thứ nhất nhìn thấy đó là con voi to lớn, Nguyễn Đa là lần đầu tiên nhìn thấy con voi thật ngoài đời. Đôi mắt đen láy nhất thời sinh ra chút hưng phấn cùng hiếu kỳ, Nguyễn Ngô Sương đem phản ứng của Nguyễn Đa thu vào trong mắt, nhẹ nhàng thúc giục Nguyễn Đa. "Tiểu Đa có thể đến gần xem, loại voi này rất hiền lành, cho dù ngươi sờ vào, nó cũng không nổi giận đâu."

Nguyễn Đa nghe Nguyễn Ngô Sương nói xong, lại nhìn thoáng qua cái vòi cong cong, vẫn là lắc đầu tránh ra. Rất nhiều năm sau, một buổi chiều thanh thản, Nguyễn Ngô Sương ngồi bỗng dưng nhớ ra chuyện này, nàng tò mò hỏi Nguyễn Đa. "Vì cái gì lúc ấy bảo ngươi sờ voi, ngươi lại tránh đi?"

"Bởi vì ta không ham muốn nhiều như vậy, ta chỉ muốn nhìn nó là được rồi. Nhìn nó bộ dạng an nhàn, nhìn nó dáng vẻ hạnh phúc, ta cũng đã thỏa mãn, cần gì phải cần nhiều đến vậy." Nghe xong Nguyễn Đa nói, Nguyễn Ngô Sương gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, thậm chí một phần giây cũng không nguyện ý tách ra.

"Nguyễn Đa, cảm ơn ngươi yêu ta, cảm ơn một người tốt như ngươi thuộc về ta."

Hai người nhìn các loài động vật khả ái, con có các loại hoa cỏ mới mẻ, một đường cười nói. Tuy rằng vẫn đều là Nguyễn Ngô Sương quyết định, nhưng nhìn đến Nguyễn Đa đều luôn phát ra nụ cười từ tận nội tâm, vẫn khiến lòng nàng cảm thấy ôn nhuyễn. Đứa nhỏ này chính là có loại năng lượng này, có loại mị lực này phát ra từ trong thân thể.

"Mau sơ tán du khách! Đề phòng bảo đảm an toàn !"

"Bên kia, mau chạy đi!"

"Bảo vệ thật tốt du khách! Cố gắng không gây náo loạn!"

Hai người nghe được tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc, lập tức nhìn về phía trước tạo thành một đoàn, đám người đông nghìn nghịt. Nguyễn Ngô Sương lôi kéo tay Nguyễn Đa đi tới, phía trước cơ hồ là bị vây chặt như nếm cối, những nhân viên nuôi dạy thú trong công viên đều cầm lấy những loại thiết côn dùng để thuẩn luyện thú , bày trận địa sẵn sàng nghênh đón.

"Xin lỗi, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nguyễn Ngô Sương lễ phép hỏi một người đàn ông bên cạnh. Người nọ vốn không kiên nhẫn, nhưng quay đầu lại thấy Nguyễn Ngô Sương khuôn mặt tinh xảo, liền vội chuyển biếи ŧɦái độ. "À, là như thế này, có một con hổ vừa xổng khỏi chuồng, đây đang vây bắt lại."

Người kia vừa nói, một bên lấy tay chỉ vào đám người vây xung quanh lão hổ. Nhìn vào bộ lông vàng sọc thì có thể suy đây là một con hổ đã trưởng thành. Nhưng mà ở miệng răng nanh, lại không có sắc bén được như hổ trưởng thành. Ngay tại lúc người kia chỉ vào hướng lão hổ, lão hổ cũng đồng thời dùng bộ răng nanh còn chưa hoàn hảo cắn đứt sợi thây thừng mà nhân viên đang trói giữ, dùng sức giãy ra.

"A!" . Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, vốn là một đám người đông đúc đang vây xem bắt đầu bối rối tách ra, hơn nữa không màng hậu quả, xô đẩy những người đang đứng trước mình. Nguyễn Ngô Sương phát hiện có điều gì đó khác thường, liền lập tức kéo tay Nguyễn Đa muốn chạy trốn. Lại không nghĩ rằng vừa chạy vài bước, đã bị người khác đẩy ngã trên mặt đất, xoay qua, lại đúng là người đàn ông mình vừa hỏi chuyện.

Nam nhân vẻ mặt thật có lỗi rồi cũng mau chóng chạy biến đi, thậm chí một lời xin lỗi cũng không có. Nguyễn Ngô Sương xoa xoa cổ chân bị sưng tấy, trên mặt đau đã toát mồ hôi lạnh. Đột nhiên "Bùm" một tiếng súng vang lên, âm thanh cực lớn, gần như là làm cho màng nhĩ của Nguyễn Ngô Sương và Nguyễn Đa đâm thủng. Chỉ thấy bảo an hung hăng nã vào người lão hổ một phát súng, mà lão hổ ngược lại vì vết thương lại càng điên cuồng công kích tới đám người.

Nguyễn Ngô Sương vài lần muốn đứng lên, lại phát hiện chân đau một chút khí lực đều không dùng được. Nguyễn Đa lại gầy yếu, hơn nữa trụ cả sức nặng của Nguyễn Ngô Sương, di chuyển mười phần đều khó khăn. Tại lúc Nguyễn Đa vừa mang Nguyễn Ngô Sương nâng dậy, Nguyễn Ngô Sương liền nhìn thấy lão hổ kia giống như điên cuồng giương nanh hướng chính mình vọt tới.

Bởi vì quá sợ hãi mà nhắm mắt, kia một khắc, Nguyễn Ngô Sương trong đầu chỉ có Nguyễn Đa hạnh phúc cười, Nguyễn Đa nước mắt, Nguyễn Đa gầy yếu thân thể, còn có một tiếng tràn ngập "tỷ tỷ". Thời gian trôi đi chỉ có im lặng, ngoài tiếng tim đập chính mình cùng trong đầu hình ảnh của Nguyễn Đa đều không chứa thứ khác.

Qua hồi lâu, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi mở hai mắt, không nghĩ đến khung cảnh máu chảy đầm đìa, chỉ nhìn đến một giây trước thân thể gầy yếu còn ở bên cạnh mình, nhưng giờ lại thẳng tắp chắn trước người mình. "Tiểu Đa!". Nguyễn Ngô Sương lớn tiếng gọi tên Nguyễn Đa, cuống quít đứng lên kiếm tra thân thể Nguyễn Đa. Phát hiện trừ bỏ gương mặt có trắng bệch một chút thì không có vết thương nào mới yên tâm buông tay.

Theo ánh mắt Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương nhìn về phía lão hổ đang đứng trước mặt hai người. Máu tươi đã nhuộm đỏ sắc lông vàng kim, có thể hoạt động quá sức, miệng lão hổ há ra thở phì phò. "Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi, lại đây". Nguyễn Đa dùng thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói, đồng thời đưa hai cách tay gầy guộc ra.

"Tiểu Đa, không được, rất nguy hiểm!" Nguyễn Ngô Sương tràn đầy lo lắng nói, đây không phải là động vật bình thường, mà là loại hổ báo hung tàn. Nhìn Nguyễn Đa không có mấy lượng thịt trên thân thể, Nguyễn Ngô Sương thậm chí cảm thấy lão hổ chỉ cần một ngụm có thể nuốt cả Nguyễn Đa vào trong bụng.

"Tỷ tỷ, không có việc gì, ngươi không thấy sao, nó đang sợ hãi kìa." Nguyễn Đa nói với Nguyễn Ngô Sương xong, dứt lời lại chầm chậm tiến đến chỗ lão hổ. Ban đầu, lão hổ còn giương nanh mua vuốt uy hϊếp Nguyễn Đa, sợ tới mức Nguyễn Ngô Sương luốn lập tức kéo Nguyễn Đa trở lại.

Đến sau, lão hổ lại thuận theo, nằm úp sấp xuống, chậm rãi hướng tới trong lòng Nguyễn Đa. Giống Nguyễn Ngô Sương thường hay sờ đầu mình, Nguyễn Đa cũng như vậy vuốt ve lão hổ bị thường, miệng còn lộ vẻ thản nhiên cười. "Ngươi xem, không có việc gì đâu. Ta nói rồi, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi, vĩnh viễn cũng không. Cho nên ngươi cũng không nên đả thương những người khác, ngoan ngoãn trở lại chuồng được không?"

Có lẽ là nghe hiểu được Nguyễn Đa, cũng có lẽ do mình vừa vận động có chút mệt mỏi. Lão hổ này bị thương thế nhưng lại núp vào lòng Nguyễn Đa đã ngủ. Giờ khắc này, không chỉ có Nguyễn Ngô Sương mà toàn thể nhân viên lẫn du khách xung quanh đều bị cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc.

Ánh nắng mờ nhạt đổ nhiễm ở trên người Nguyễn Đa, mái tóc đen dài phối hợp với một thân trắng noãn cả quần áo và làn da, tựa như một Thiên Sứ không thực tại ở nhân gian khói lửa. Nhìn một cô gái có chút bệnh trạng yếu ớt cùng loài dã thú bị thương hài hòa ôm nhau, thế nhưng không có một tia duy cùng cảm, ngược lại lộ ra loại khác sắc đẹp.

Cúi đầu nhìn lão hổ ở trong lòng mình ngủ say, Nguyễn Đa cười càng thêm lớn.

Tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng giống như lão hổ này. Mặc kệ bị nhiều trọng thương, chỉ cần ở trong lòng ngươi, ta đều cảm thấy an tâm.

Chương 28