Chương 24

Chương 24:

Một đêm này, trừ bỏ những nôn nao khó hiểu lúc vừa bắt đầu trở về nhà, hai người đều ngủ rất ngon. Suốt một tháng không về nhà ngủ, Nguyễn Ngô Sương lúc này mới nghiệm thấy ngủ ở nhà vẫn là tốt hơn. Còn đối với Nguyễn Đa, chỉ cần là ở bên cạnh tỷ tỷ cũng là điều hạnh phúc lớn, mặc kệ là bệnh viện, hay là nơi này, nơi trước đến nay cô vẫn chưa cảm nhận được một chút ấm áp gia đình.

Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ đến tận 10h mới đồng thời tỉnh lại. Bởi vì Nguyễn Đa thân thể còn chưa hồi phục, cho nên sau khi xuất viện mấy ngày này đều phải ở nhà nghỉ ngơi. Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng vuốt gương mặt đang ngủ ngon của Nguyễn Đa. Không biết là vì quá nóng, hay do mình ôm quá chặt, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nguyễn Đa lại nhiễm đỏ như hai đoá Hồng Vân, trông thật rất khả ái.

Ngón tay Nguyễn Ngô Sương di chuyển trên khuôn mặt trắng noãn hai mắt nhắm nghiền, vừa lòng nhìn người kia hơi nhíu nhíu lông mày, tay lại mân mê đến chiếc miệng nhỏ nhắn. Mặt cứ như vậy cúi xuống, khoảng cách giữa môi mình đến hai cánh môi của người kia ngày càng gần. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Nguyễn Ngô Sương khôi phục lại lý trí của một người trưởng thành.

Cấu mạnh vào người mình, Nguyễn Ngô Sương tự giễu cười. Vừa rồi là loại hành vi gì? Hôn trộm sao? Nguyễn Ngô Sương,ngươi sao lại có suy nghĩ ấy với em gái của mình. Ngươi chẳng lẽ tổn thương nàng còn chưa đủ hay sao? Nhớ kỹ, Nguyễn Đa là em gái của ngươi, các ngươi chảy chung một dòng máu, huống chi ngươi lại từng làm cho nàng đau đớn thấu tâm, làm sao còn có thể chẳng biết xấu hổ mà nói thích nàng.

Sửa sang lại suy nghĩ cho mình, Nguyễn Ngô Sương nhẹ đánh thức Nguyễn Đa.

"Ưʍ... Tỷ tỷ...?" . Mắt nhập nhèm buồn ngủ, cổ họng khàn khàn phát ra thanh âm, cho dù thấy ở bệnh viện từng thấy qua nhiều lần, nhưng mỗi lần được nhìn thêm, Nguyễn Ngô Sương vẫn đang còn cảm thấy tim đập gia tốc, toàn thân khô nóng kỳ cục.

"Ngươi trước đi tắm trước đi, sau đó chúng ta ra ngoài được không?" - Nguyễn Ngô Sương xoay người, dùng lưng đối mặt với Nguyễn Đa để che giấu thất thố. Nguyễn Đa tất nhiên không nhìn ra hành động khác thường của Nguyễn Ngô Sương, nghe lời vào phòng tắm, thành thành thật thật tắm rửa. Nhìn Nguyễn Đa đói với chính mình nói gì nghe nấy, Nguyễn Ngô Sương trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó chịu.

Người này luôn nghe lời mình, chẳng lẽ nàng không biết cự tuyệt sao? Vẫn là... Nàng đã, và sẽ chẳng bao giờ cự tuyệt mình.

Hai người chuẩn bị xong xuôi, cũng đã gần 11h. Nguyễn Ngô Sương khác với Nguyễn Đa, nàng chưa bao giờ phải chịu đói một giây phút nào cả,cũng chưa từng chịu khổ, hiện tại bụng đã sớm biểu tình. Mở tủ quần áo ra, tùy tiện chọn một bộ, thay luôn trước mặt Nguyễn Đa. Nếu lúc này Nguyễn Ngô Sương quay đầu, nàng sẽ được nhìn thấy một thân ảnh run rẩy phía sau mình, hai bên tai đỏ bừng như tập trung hết máu lên đấy.

Như phát hiện Nguyễn Đa khác thường, Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng gọi Nguyễn Đa, lại không nghĩ rằng , ánh vào mi mắt là Nguyễn Đa hai bên tai đỏ ửng so với mặt còn đỏ hơn.

"Làm sao vậy? Đều là nữ nhân cả có gì ngượng ngùng đâu? Hơn nữa, ta là tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ cùng muội muội chẳng phải nên thân mật vậy sao?"

Tuy biết, nói vậy sẽ làm tổn thương đến Nguyễn Đa , nhưng lý trí của Nguyễn Ngô Sương lại nói cho nàng. Những lời này nhất định phải nói, nhất định phải nói ra khỏi miệng. Vốn sắc mặt đang đỏ bừng, nháy mắt trở nên trắng bệch, Nguyễn Đa xấu hổ cười, đồng thời cũng tự khinh thường chính mình. Đúng vậy, nàng chỉ coi mình là em gái thôi. Sao mình có thể đối nàng có ý tưởng?

Nhưng mà... Nguyễn Đa không tự chủ được nghĩ đến những hành động quá mức thân mật giữa mình và Nguyễn Ngô Sương. Chuyện đó... chị em gái ruột thịt cũng có thể làm với nhau sao?

Không thể không thừa nhận, Nguyễn Ngô Sương rất đẹp. Ước chừng dáng người cao gầy 174 cm, lại còn đi giày cao gót 10 cm nữa, chỉ bằng chiều cao này cũng đã làm cho nhiều nam nhân nhìn thấy phải sợ. Hơn nữa, Nguyễn Ngô Sương khí chất cao ngạo lạnh lùng, cười như không cười luôn ẩn hiện trên mặt.

Nguyễn Đa ngẩng đầu, si ngốc nhìn Nguyễn Ngô Sương hiện tại cao hơn mình những 10 cm. Tóc đen dài giống mình xõa sau lưng, tán loạn trên vai tuy bị gió thổi qua liền có chút hỗn độn lại có thể khéo hiện ra gương mặt trái xoan tinh xảo. Cánh áo màu trắng không ngừng đung đưa theo gió, bên dưới chiếc váy ngắn tinh tế lộ ra cặp chân dài trắng noãn.

Nguyễn Ngô Sương một thân cao cùng phong cách ăn mặc, dù cho đứng giữa chốn đông người, hay là một mình ở giữa hoang đảo. Không thể nghi ngờ luôn là điểm nhấn mạnh mẽ. Nguyễn Đa không đếm được dọc theo đường đi, đến tột cùng có bao nhiêu nam nhân ánh mắt đình trệ trên người Nguyễn Ngô Sương, quên cả việc rời đi.

Tỷ tỷ... thật là vĩ đại.

Nguyễn Đa ảm đạm cúi đầu, trầm mặc nhìn chính mình. Đã cố lấy bộ quần áo nhỏ nhất, vậy mà vẫn còn rộng thùng thình. Cúc áo sơ mi đen, phì dài rộng đại bắt trên người, trông chả ra thể thống gì cả. Chính mình đi bên cạnh tỷ tỷ, có thể hay không làm cho tỷ tỷ mất mặt? Rõ ràng chỉ là một người kém cỏi, lại còn muốn đứng bên cạnh tỷ tỷ.

Liền giống như hai ngọn nến cùng ngày tranh thắp sáng, chỉ biết tăng cho mình thêm đau khổ.

Thông minh như Nguyễn Ngô Sương, sao lại không phát hiện ra vẻ mặt cô đơn cùng tuyệt vọng của Nguyễn Đa. Lúc mới ra khỏi cửa chẳng phải rất vui vẻ sao, thế nào lại trầm trầm lắng lắng như vậy. "Làm sao vậy? Tiểu Đa? Có phải mệt mỏi quá không?" - Nguyễn Ngô Sương ôn nhu vuốt đầu Nguyễn Đa, giống như mẹ an ủi đứa con nhỏ bị đau.

Nguyễn Ngô Sương thực ra rất thích động tác này, mỗi lần Nguyễn Đa có việc, nàng đều vuốt ve đầu Nguyễn Đa. Còn đối với Nguyễn Đa hành động này là phản cảm đến cực điểm. Nàng không muốn bị Nguyễn Ngô Sương coi như một đứa nhỏ, nếu là như vậy, làm sao có thể còn cơ hội hay là tư cách đi nói rằng người mình yêu chính là tỷ tỷ được? Nếu yêu một người mà người đó lại đem mình trở thành một đứa nhỏ, sẽ trở thành loại bi ai như thế nào?

"Tỷ tỷ ta không sao" - Nguyễn Đa vừa nói, vừa né tránh bàn tay đang đặt trên đầu mình, thuận tiện đưa cổ tay gầy guộc của mình lên lau đi mồ hôi tuôn ra trên trán. Nguyễn Ngô Sương đều thu hết những điều này vào trong mắt, lặng lẽ rút bàn tay đang treo ở không trung về. Trong lòng có chút mất mát, còn có chút mâu thuẫn.

Đúng vậy, Nguyễn Ngô Sương đã sớm biết, Nguyễn Đa không thích kiểu xoa đầu này. Bởi vì hành động đó chứng tỏ quan hệ giữa hai người là chị em, là cùng dòng máu. Hiện tại nhìn thấy Nguyễn Đa đối với chính mình bài xích, trong lòng Nguyễn Ngô Sương lại cảm thấy một loại tình cảm - vui mừng.

Người này luôn thực sự nghe lời mình, mặc kệ mình đưa ra loại yêu cầu vô lễ nào, nàng đều chấp nhận vô điều kiện, tựa như thánh mẫu, mà so với thánh mẫu còn muốn hơn. Nghĩ đến trước đây Nguyễn Đa yên lặng chịu mình làm thương tổn, nghĩ đến người kia thà rằng cắn thương chính mình đầu lưỡi cũng không kêu ra thành tiếng.

Nguyễn Ngô Sương không hi vọng Nguyễn Đa lại biến thành một con người yếu đuối như vậy, cho dù là trước mặt mình, cũng không thể. Không muốn làm cho Nguyễn Đa tiếp tục như vậy trước mặt mình, chỉ khiến mọi việc tầm trọng thêm.

Đến tột cùng, là tính cách tạo nên chúng ta. Hay là chúng ta tạo nên tính cách.

"Đi thôi, ta đưa ngươi đi mua một ít quần áo, ta thấy quần áo mùa hạ của người có rất ít. Nữ nhân thế nào không mua nhiều quần áo một chút? " Nguyễn Ngô Sương tự nói xong, cầm lấy tay Nguyễn Đa hướng cửa hàng quần áo đi tới. Tuy rằng Nguyễn Ngô Sương đã muốn sửa chữa rất nhiều, nhưng trong bản chất một tính độc đoán vẫn không thay đổi.

Chuẩn xác mà nói, Nguyễn Ngô Sương chỉ có thể làm cho bản chất độc tài của mình đè nén, làm cho thấp nhất. Lại giống như một quả bom, đến khi bị kí©h thí©ɧ, liền khôi phục bộ dạng. Đem ý định thay đổi con người, bắn thành tan nát xương thịt, không lưu lại một chút dấu vết.

Chân tay luống cuống đứng ở trong phòng thay đồ, Nguyễn Đa trong tay gắt gao nắm lấy vạt váy hoa lam liền áo. Cũng không phải quần áo không đẹp, cũng không phải mình không thích. Hồi hộp, lại cảm xúc này chỉ có thể gọi là hồi hộp, Nguyễn Đã chưa từng mặc váy. Mà dù có mặc qua, cũng là trước đây mặc một vài thứ... khi đó trên thân thể còn chưa nhiều vết sẹo như giờ.

Tâm tình mãi vẫn không giảm bớt bất an, Nguyễn Đa thay xong bộ váy áo, cũng chưa có đủ dũng khí bước ra ngoài. Nàng nhớ rõ, trước khi đi vào thay, bên ngoài có rất nhiều người. Nếu những người đó nhìn thấy vết sẹo trên người, liệu có cười nhạo mình? Có thể hay không cho rằng mình là một con người đáng sợ? Nguyễn Đa không dám, cũng không muốn đối mặt hết thảy những điều này, có thể nói, nàng nhát gan, nhát gan đến cả đi ra khỏi phòng thử đồ cũng không đủ dũng khí.

"Tiểu Đa, mặc xong chưa? Đi ra cho ta xem xem?". Thanh âm Nguyễn Ngô Sương, giống như liều thuốc cứu mạng, làm cho Nguyễn Đa an tâm trở lại. Vừa rồi sầu lo cùng lo lắng nháy mắt biến mất , váy này, là thứ đầu tiên mà tỷ tỷ mua cho mình. Mình phải tin tưởng tỷ tỷ, Nguyễn Đa, ngươi không thể cứ tiếp tục yếu đuối được.

Ra cửa, cũng không phải giống như tưởng tượng. Nữ nhân cho nam nhân chọn lựa quần áo, sau đó chân thành đi vào phòng thử đồ thay vào, sau đó làm cho đôi mắt nam nhân sáng ngời. Cái váy này thực sự rất đẹp, nhưng mặc trên người Nguyễn Đa lại có chút rộng. Nguyễn Ngô Sương nhìn chiếc váy đã là cỡ nhỏ nhất, nhưng mặc trên người Nguyễn Đa lại thành kì cục!

Người này, vẫn là rất gầy. Nhiều quần áo thử qua đều không được, xem ra, phải bắt nàng ăn nhiều cơm một chút!

Cuối cùng, Nguyễn Đa vẫn là không mua váy, lại mua loại áo thể thao màu trắng ngắn tay cùng quần đùi. Nguyễn Ngô Sương lúc này bắt Nguyễn Đa bỏ đi áo sơ mi đen cùng quần dài, thay quần áo vừa mua mặc vào. Tuy rằng Nguyễn Đa 168 cm không hề thấp, nhưng vì quá mức gầy yếu làm cho người ta có cảm giác nàng thật vô cùng bé nhỏ.

Bỏ đi loại quần áo có chút khí chất u buồn, thay vào quần áo trắng thể thao. Nguyễn Ngô Sương còn cảm thấy, Nguyễn Đa đứng ở trước mặt mình biến thành học sinh tiểu học. Hai người lấy lại quần áo, liền ra cửa hàng. Nguyễn Ngô Sương vốn bụng không chịu được đói, sớm đã biểu tình. Ít nhất nàng không quên, mục đích lần này là muốn mang Nguyễn Đa ra ngoài ăn cơm.

"Tiểu Đa, ăn chút gì đi?". Nguyễn Ngô Sương ôn nhu hỏi Nguyễn Đa, gần là hy vọng người này có thể nói ra ý thích của mình, không cần nghe theo ý nghĩ của người khác. Chỉ thấy Nguyễn Đa nghe Nguyễn Ngô Sương nói xong hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía. Cuối cùng dừng lại ở một nơi mà những người đã lớn đều không thèm nhìn đến.

Cánh tay gầy như trúc nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay nho nhỏ chỉ vào một hướng. Nguyễn Ngô Sương nhìn theo hướng chỉ của Nguyễn Đa, nhìn đến biển "KFC" ba chữ to đùng, nhát mắt hóa đá luôn tại chỗ.

Chương 25