Chương 23

Chương 23:

Nguyễn Ngô Sương xoay người nhìn ra chỗ khác, không để Nguyễn Đa bắt gặp vẻ mặt này của mình.

- "Ngươi trước cứ nghỉ ngơi một chút, ta đi xem cơm làm xong chưa" - Nguyễn Ngô Sương bỏ lại một câu, vội vàng đi xuống lầu, để lại Nguyễn Đa gương mặt lại hiện nét cô đơn hụt hẫng. Nằm trở lại chiếc giường rộng êm ái, đầu vừa lún vào chiếc gối, hương vị đặc trưng trên người Nguyễn Ngô Sương liền chui vào trong khoang mũi của Nguyễn Đa.

Đó là một mùi hỗn hợp của nước trà tinh khiết hoà lẫn nước sát trùng ở bệnh viện. Nguyễn Ngô Sương mê uống trà, cái đó cả bệnh viện đều biết, toàn bộ Nguyễn gia đều biết, đừng nói là kẻ luôn để ý từng chút đến Nguyễn Ngô Sương như Nguyễn Đa.

Tham lam hít ngửi mùi hương Nguyễn Ngô Sương bám lại trên chiếc gối. Cảm giác mất mát vì vừa

rồi bị bỏ rơi giờ đã biến mất hoàn toàn, Nguyễn Đa, chính là một con người đơn giản dễ thoả mãn như vậy.

Nguyễn Ngô Sương đi xuống lầu, trong óc lại ma xui quỷ khiến nghĩ tới bộ dáng của Nguyễn Đa khi bị mình đặt dưới thân. Không phải khi bị ốm, không phải tao nhã thanh cao. Nguyễn Đa vừa rồi, cho cô một cảm giác quyến rũ. Nguyễn Ngô Sương biết Nguyễn Đa có tình cảm với mình. Nhưng tình yêu đó... quá đẹp, quá bền bỉ và trong sáng... Nguyễn Ngô Sương không đủ tự tin để nhận lấy tình yêu đó của Nguyễn Đa.

Hãy cứ để Nguyễn Đa là em gái của mình đi, Nguyễn Ngô Sương tự nói với bản thân. Nếu có thể dùng tình cảm bù đắp cho Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương chỉ hi vọng đó là thân tình. Tuy rằng, tình cảm đó không phải thứ mà Nguyễn Đa mộng tưởng.

Bưng đồ ăn lên lầu, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, Nguyễn Ngô Sương mới bước vào. Nhìn thấy Nguyễn Đa ôm chặt chiếc gối của mình nặng nề ngủ, cái dáng vẻ ấy, như một con mèo nhỏ được sủng ái, ký hạnh phúc vừa đáng yêu.

Tuy hơi tiếc phải đánh thức Nguyễn Đa, nhưng Nguyễn Ngô Sương không thể không gọi cô dậy để ăn cơm.

Đứa trẻ này gầy đến mức trơ xương, nếu còn ăn uống không đầy đủ, sao có thể khoẻ lại được. Đặt đồ ăn lên bàn, Nguyễn Ngô Sương đưa tay vuốt gọn những lọn tóc hỗn độn của Nguyễn Đa, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vào bả vai cô. Tuy động tác đã mềm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, nhưng Nguyễn Ngô Sương vẫn sợ chính mình lại làm cho mèo nhỏ ngủ say này bị doạ cho sợ hãi.

- "Ư...?" -Mặt khi đám tóc nhè nhẹ kí©h thí©ɧ Nguyễn Đa hừ nhẹ mở mắt ra. Nhưng cô thế nào cũng chưa nghĩ đến, sau khi mở mắt, sẽ được nhìn thấy một bức cảnh tượng như vậy. Gương mặt Nguyễn Ngô Sương phóng đại, xuất hiện ngay trước mặt mình, ôn nhu cười. Dáng người cao gầy ngồi ngay bên cạnh giường, thiếu phần áp bách, thêm phần thân thiết. Nguyễn Đa không tự chủ cứ vậy nhìn ngắm ngây ngốc.

- "Tỷ tỷ thật khá..." – Cơ hồ là theo bản năng, Nguyễn Nhiều nỉ non ra tiếng. Phải đến khi lời nói rơi độp xuống đất, Nguyễn Đa mới phát hiện lời nói của mình đường đột cỡ nào. Lần này, Nguyễn Đa buồn ngủ nhất thời tỉnh táo, kinh hoảng ngồi dậy, chân tay luống cuống nhìn Nguyễn Ngô Sương.

Tỷ tỷ liệu có giận không, vừa rồi nhất định là mình nói sai rồi... nếu không sao tỷ tỷ đang cười tự dưng đơ luôn vậy..?

Đúng luôn! Nguyễn Ngô Sương thật không ngờ Nguyễn Đa dám lấy mình ra để thưởng thức. Tuy đáy lòng có chút nhỏ vui vui, nhưng còn lại là lo lắng. Đứa trẻ này chẳng lẽ yêu đến hâm nặng rồi sao.

Để giảm bớt không khí xấu hổ, Nguyễn Ngô Sương cười cười. Vỗ vỗ nhẹ vào thân thể đang cứng ngắc của Nguyễn Đa, rồi mang đồ ăn sắp lên bàn.

- "Tiểu Đa, Vυ" Phương nấu nhiều món ngon lắm, tacũng không biết ngươi thích ăn gì nên chọn mỗi món một chút. Ngươi còn gầy lắm, phải cố ăn nhiều mới mau khoẻ, biết không?"

Nguyễn Đa kinh ngạc bởi ngữ khí ôn nhu của Nguyễn Ngô Sương, chưa từng nghĩ tới, vừa rồi mình ăn nói bộp chộp như thế, tỷ tỷ lại không tức giận hay chỉ trích. Vì cái gì? Tỷ tỷ lại thay đổi nhiều đến vậy. Từ sau khi mình phải nằm viện, tỷ tỷ đối chính mình, hình như trước kia thay đổi.

Tuy không rõ vì cái gì tỷ tỷ lại chuyển biến to lớn như thế, nhưng Nguyễn Đa trong lòng vẫn vô cùng vui sướиɠ đến chết. Trời biết cô đã chờ ngày này bao lâu. Mong rằng, nếu đây là một giấc mộng, xin cho ta vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Thậm chí cả đời chết trong giấc mộng này, Nguyễn Đa cũng nguyện không tỉnh lại, đối diện với sự thật tàn nhẫn kia.

Nguyễn Đa dùng bữa ăn mà Nguyễn Ngô Sương mang đến. Đã từ lâu quen với bữa cơm thiếu thốn, không biết đến "ăn no" là cái gì, nên gần như là mới ăn mấy muỗng Nguyễn Đa đã cảm thấy no. Nguyễn Ngô Sương cau mày nhìn bát cơm mới hết một nửa, còn thức ăn thì hoàn toàn chưa nhúc nhích.

- "Tiểu Đa, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Tại sao lại chỉ ăn có tý cơm vậy? Không phải là thân thể còn yếu lắm sao, cố ăn thêm một chút được không?." - Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng khuyên bảo, ngay cả cô cũng không nhận ra, trong giọng nói chứa bao nhiêu phần sủng nịnh. Nguyễn Đa nghe Nguyễn Ngô Sương nói xong, lắc lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ vào bụng.

- "Tỷ tỷ... ta no rồi" - Nguyễn Đa nói xong, bộ dáng lại hết mực nhu thuận. Nguyễn Ngô Sương nhịn không được nhỉ muốn đem cơ thể nhỏ bé ấy ôm vào lòng.

- "Ăn ít vậy mà no rồi sao. Ngươi xem ngươi gầy! Ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi thích ăn cái gì? Tỷ tỷ mang ngươi đi ăn có được không?"

Nghe được Nguyễn Ngô Sương muốn mang mình đưa ra ngoài, Nguyễn Đa vốn đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên. Vẻ mặt không thể tin được nhìn Nguyễn Ngô Sương, trước tới nay chưa từng được đối đãi tốt như vậy, Nguyễn Đa thực sự nghĩ đến mình đang nằm mơ. Chẳng để ý là Nguyễn Ngô Sương có nhìn thấy hay không, Nguyễn Đa trực tiếp dùng tay véo cái chân của mình.

Cảm giác được cái đau chân thật, Nguyễn Đa yên tâm rút tay ra khỏi chân. Nhưng mà hết thảy động tác này, không thể nghi ngờ đều bị Nguyễn Ngô Sương để vào trong mắt. Tuy bộ dáng Nguyễn Đa trông thật buồn cười, nhưng Nguyễn Ngô Sương một chút cũng không hề cảm thấy buồn cười. Gần như là có một tia đau lòng, từ trong lòng tràn lan ra khắp toàn thân.

Đứa trẻ này, nghĩ việc mình đối xử với nó tốt đều là một giấc mộng thôi sao? Thật sự là đồ ngốc, Nguyễn Đa! Nguyễn Ngô Sương nắm lấy tay Nguyễn Đa, nhẹ nhàng xoa đầu.

- "Không cần hoài nghi, đây không phải mơ! Nếu ngươi sau này còn muốn chứng mình là thật không phải mơ, chỉ cần đánh ta là được." - Nguyễn Ngô Sương trêu chọc, gần như một động tác nhỏ, cũng đủ khiến Nguyễn Đa đỏ mặt.

- "Tỷ tỷ... ta... "

- "Ừ?" - Nhìn bộ dạng Nguyễn Đa muốn nói gì đó rồi lại thôi, Nguyễn Ngô Sương cắm ánh mắt nghi hoặc vào Nguyễn Đa, khiến đôi má lại ửng lên bối rối.

- "Tỷ tỷ... ta... ta không biết là ta thích ăn gì..."

Nghe Nguyễn Đa giải thích xong, Nguyễn Ngô Sương suýt ngã giường. E hèm, được rồi, nếu mà nó không biết ăn gì, thì mình chỉ định vậy. Nguyễn Ngô Sương dọn dẹp bát đũa trên bàn, xong lấy một chiếc khăn tắm đi vào nhà tắm. Tựa hồ trong phòng cũng chỉ có một người, nhưng kỳ thật, Nguyễn Ngô Sương cũng không có quên mất Nguyễn Đa.

Ở bệnh viện suốt một tháng, Nguyễn Ngô Sương đã thành thói quen ôm Nguyễn Đa đi vào giấc ngủ. Giờ về đến nhà, tất nhiên là phải để Nguyễn Đa trở về phòng của nó mà ngủ. Nhưng mà Nguyễn Ngô Sương thừa nhận, trong lòng lại có chút tư tâm. Cô chỉ muốn đem Nguyễn Đa làm của riêng, ngay cả khi ngủ cũng không nguyện ý buông ra.

Tắm táp qua loa, Nguyễn Ngô Sương quấn khăn tắm bước ra. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn đến Nguyễn Đa vẫn đang duy trì tư thế ban nãy, an ổn ngồi ở trên giường. Cảnh tượng này làm cho Nguyễn Ngô Sương bỗng sinh ra một loại ảo giác. Giống như chính mình như hoàng đế thời phong kiến, còn Nguyễn Đa, giống như Quý Phi vừa mới tiến cung đang chờ được sủng hạnh.

- "Tiểu Đa, đi tắm đi" - Nguyễn Ngô Sương vừa nói vừa rút từ trong tủ ra một chiếc khăn tắm mới, đưa cho Nguyễn Đa. Nhìn dáng người gầy yếu nhỏ nhắn của Nguyễn Đa khuất sau cánh cửa phòng tắm, Nguyễn Ngô Sương chăm chú nhìn theo. Thời gian lâu lắc trôi qua, Nguyễn Ngô Sương nằm trên giường đã buồn ngủ mà đứa trẻ kia còn chưa tắm xong.

- "Tiểu Đa, ngươi có sao không? Lâu vậy còn chưa ra?" - Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng gọi, nghe được giọng Nguyễn Đa bên trong có chút hoảng hốt gấp gáp.

- "Tỷ tỷ... ta không sao... ta ra ngay bây giờ" - Vừa dứt lời, cánh cửa nặng nề được hé mở. Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy gương mặt Nguyễn Đa đỏ bừng, trên người quấn khăn tắm trắng tinh.

Trong nháy mắt, Nguyễn Ngô Sương bị Nguyễn Đa hút hồn, cướp tâm. Tâm hồn đều bị lũng đoạn =.=""

- "Tỷ tỷ... ta .." - Nguyễn Đa co quắp bất an cầm lấy vạt khăn tắm, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, ánh mắt lại không dám nhìn vào Nguyễn Ngô Sương. Có một số việc chính là như vậy, có tâm tài hoa hoa bất thành, vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng (cố cũng chẳng được, mà tránh cũng chẳng xong).Nguyễn Đa không biết bộ dáng hiện tại của cô có bao nhiêu mê người, lúc này, trông cô giống như một viên no đủ quả đông lạnh không ngừng dụ dỗ Nguyễn Ngô Sương tới ăn sạch.

Nuốt nuốt nước miếng, Nguyễn Ngô Sương cũng mau chóng che giấu thất thố của mình, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

- "Đến đây, ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm" - Nghe Nguyễn Ngô Sương nói, Nguyễn Đa không còn ái ngại nhăn nhó. Bước thật nhanh tới giường, sau đó thành thật nằm ở chỗ trống mà Nguyễn Ngô Sương đã chuẩn bị sẵn, không hề nhúc nhích.

Ngay khi Nguyễn Đa thiu thiu chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm giác được một cái ôm từ phía sau. Cô lập tức ngưng cả thở. Cô biết... Nguyễn Ngô Sương vậy là cũng ngủ tại đây..

Nhìn tấm lưng gầy nhỏ nhắn run lên, hô hấp khi trở lại được đã thanh dồn dập. Nguyễn Ngô Sương tràn đầy vẻ bất đắc dĩ lẫn ưu thương, ánh mắt lại lộ ra một loại khát vọng. Nguyễn Đa khó chịu, chính cô cũng đâu thể bình thường? Nguyễn Ngô Sương lại một lần nữa ở trong lòng tự nói.

Người này là em gái cùng cha khác mẹ của ngươi, là người mà ngươi đã tra tấn suốt hai năm. Chị gái lại đi yêu em gái? Đúng là cầm thú cũng không bằng, sao ngươi có thể nói ra? Nhìn lại ngươi đã tạo ra bao nhiêu thương tổn, ngươi có tư cách gì đi yêu nàng nữa. Nguyễn Ngô Sương, hãy buông tay đi thôi. Cứ vậy làm một người chị gái, không phải là mọi việc đều sẽ tốt đẹp sao.

Ngươi đã không để mang hạnh phúc cho em ấy, thì hãy buông tay.

Nhưng mà, buông tay chỉ là nói dễ hơn làm?

Chương 24: