Chương 59.1: "Phàm phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ hứa kia."

Chương 59.1: "Phàm Phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ Hứa kia."

Editor: YueTiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 59.1: Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 59.1:

Chương 59.1: "Phàm Phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ Hứa kia."

Editor: Yue

Đèn đường hai bên lặng lẽ chiếu sáng con đường phía trước, dòng xe cộ như dệt, ánh đèn chập chờn, tựa như dòng đèn chầm chậm lưu động trên sông.

Không khéo chính là, Hứa Viễn Hàng và Trì Vân Phàm đến nhà hàng chay kia, nhìn thấy tấm biển trên cửa có ghi "Tạm thời đóng cửa." Không còn có cách nào, bọn họ chỉ có thể tìm nơi khác, chẳng hạn như tiệm lẩu ở gần đó.

Không muốn bị người ngoài quấy rầy, Hứa Viễn Hàng đặc biệt yêu cầu một cái phòng riêng nhỏ.

"Em ăn lẩu bao giờ chưa?"

Trì Vân Phàm không nói mà chỉ nhìn anh, làm sao có thể? Chẳng qua là cô chỉ ăn ở nhà thôi, chứ chưa ra ngoài ăn.

Hứa Viễn Hàng cười cười, đưa menu điện tử cho cô: "Coi thử xem em muốn ăn gì."

Anh tương đối có kinh nghiệm, biết rõ sở thích ăn uống của cô, Trì Vân Phàm không trả lời: "Anh tự chọn đi."

"Em ăn lẩu uyên ương chưa?"

Nhìn phản ứng của cô liền biết là chưa, Hứa Viễn Hàng cố ý muốn trêu chọc cô, lại hỏi: "Vậy em có biết nồi lẩu uyên ương có hình dạng như thế nào không?"

Trì Vân Phàm nhìn lướt qua bức tranh màu quảng cáo dán trên bức tường đối diện: "Một đỏ một trắng hai ngăn để nước lẩu."

"Không tệ, không tệ." Anh cười càng sâu hơn, ánh mắt tán thưởng, ngón tay mảnh khảnh lướt qua màn hình, anh gọi một lẩu uyên ương, ăn kèm với canh dưỡng sinh có chà là đỏ và cẩu kỷ, lo rằng cô sẽ không ăn được, nước lẩu đỏ thì lựa chọn vị hơi cay, cũng gọi thêm một phần bò viên tuyết, bò viên làm thủ công, chả viên, chả tôm, huyết vịt, rau củ ấu, khoai tây chiên, rau xà lách cùng củ sen lát. Anh khẽ nhướng mày, "Em có ăn óc heo không?"

Chỉ nghe tên, Trì Vân Phàm đã cảm thấy khó mà chấp nhận, dứt khoát từ chối: "Không."

Hứa Viễn Hàng lộ ra một chút tiếc nuối: "Thật ra nó ăn rất ngon đó."

Anh kiểm tra lại các món mình đặt, đưa đơn hàng cho nhân viên: "Biết vậy anh âm thầm đặt món đó rồi, chờ em ăn xong mới nói cho em biết là gì."

Đương nhiên là nói đùa.

Trì Vân Phàm: "..."

Không lâu sau, người phục vụ bưng đáy nồi lên, các món ăn khác cũng dọn lên bàn, Hứa Viễn Hàng ở bên ngoài luôn luôn chú ý ăn uống, tuyệt đối không đυ.ng đến thịt, sau khi hỏi người phục vụ còn có món gì khác nữa không, liền gọi thêm một phần cơm cà tím tưới sốt hương cá.

"Đừng thêm thịt, cám ơn."

Đây không phải là lần đầu tiên nhân viên phục vụ nghe thấy yêu cầu như vậy, hắn cũng không ngạc nhiên chút nào, gật đầu xong liền đóng cửa đi ra ngoài.

Trong nồi ùng ục ùng ục nổi bọt khí, một mùi cay nồng tràn ngập trong không khí.

Trì Vân Phàm vừa đưa tay ra thì đã bị ngăn lại, Hứa Viễn Hàng sợ cô sẽ bị bỏng: "Để anh đi."

Anh cầm chiếc kẹp, di chuyển một cách khéo léo và bài bản, cho thịt vào nồi trước, ngâm nóng mấy giây xong, thịt bò liền chín, anh gắp ra, cho vào bát nhỏ đặt trước mặt cô.

Miếng thịt thái mỏng cuộn trong nước súp màu đỏ, cay cay, Trì Vân Phàm không chấm nước tương, dùng đũa gắp lên cho vào miệng, đầu lưỡi lập tức nóng bỏng, giáo dưỡng thục nữ nhiều năm qua liền bị phá vỡ ngay lập tức, cô khẽ nói: "Cay quá."

Có phải hơi cay đâu.

Hứa Viễn Hàng nhanh chóng mở một chai nước dừa cho cô, cắm vào ống hút, Trì Vân Phàm uống vài hớp, cuối cùng cũng kìm nén được vị cay, trên má cô nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, môi đỏ mọng như thoa son.

Cô hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt trở nên càng sâu và nóng bỏng hơn từ phía đối diện.

Nhân viên phục vụ lại gõ cửa đưa cơm cà tím hương cá tới, Hứa Viễn Hàng cảm ơn rồi chậm rãi gắp một miếng cà tím: "Em ăn thử xem có ngon không."

Trì Vân Phàm hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nuốt vào, mùi vị cũng không tệ lắm, cô gật đầu, "Được đó."

"Muốn ăn nữa không?"

"Muốn."

Hứa Viễn Hàng đút cho cô một miếng cà tím nữa, sau đó cúi đầu lùa một muỗng cơm, động tác dùng cơm không tao nhã như cô, tốc độ ăn rất nhanh, hai ba muỗng liền ăn xong, thời gian còn lại đều dành để gắp đồ cho cô ăn.

Sau khi ăn xong, họ ngồi nói chuyện phiếm một lúc rồi chuẩn bị ra về.

Trì Vân Phàm khó hiểu: "Anh không cần tính tiền sao?"

Hứa Viễn Hàng cười xoa xoa tóc của cô: "Lúc chọn trên menu điện tử đã thanh toán xong rồi."

"Đi nào."

Hai người bước ra khỏi nhà hàng lẩu, gió mùa hè từ xung quanh thổi qua mang theo một tia nóng bức.

Hứa Viễn Hàng hỏi: "Tiếp theo em muốn đi đâu?"

Không đợi cô trả lời, anh đã nhìn về phía trước, như là tình cờ đề nghị, "Hay là, đi bơi đi?"

Từ nơi này đi qua câu lạc bộ, vừa vặn có thể tiêu thực.

Trì Vân Phàm sao có thể không nhìn ra tính toán gì đó trong lòng anh chứ, đoán chừng anh đã thực tủy biết vị* sau khi dạy cô lần trước nên khó có thể đảm bảo là sẽ không phát sinh ra điều ngoài ý muốn, cho nên, vẫn tận lực tránh nó đi thì tốt hơn.

(*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.themoonyue.wp.com&V.N.O)

Cuối cùng, đi hồ bơi không thành, chuyển sang đi dạo trong một công viên nhỏ gần trường đại học A.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, ngay cả nơi không có đèn đường cũng sẽ bị ánh trăng trong veo chiếu rọi sáng trưng.

Sau khi đi dạo một vòng, bọn họ ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ, cách đó không xa có vài đứa trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy quanh khu vực đài phun nước, chơi đến quên cả trời đất, tiếng cười vui trận trận truyền đến, Trì Vân Phàm nghiêng đầu nhìn qua, liền nghe thấy người bên cạnh cười nhạo một tiếng: "Nít nôi có cái gì đáng xem chứ?"

Còn không bằng nhìn anh.

Không phải chứ, chút giấm này cũng ăn được?

Trì Vân Phàm không khỏi cười thầm, anh khó hiểu: "Em cười cái gì?"

"Chẳng qua là cảm thấy đôi khi anh giống y như một đứa trẻ vậy."

? ? ?

Nghĩ sao mà so anh với con nít con nôi thế?

Hứa Viễn Hàng lười biếng đưa tay ôm vai cô, môi mỏng kề sát bên tai cô, hơi nóng bức người: "Xem ra anh phải tìm chút thời gian để cho em chân chính mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh."

Trì Vân Phàm hiểu ý anh, hai má hơi nóng lên, nhìn loạn xung quanh, sao mà quay tới quay lui đều dính dáng đến chuyện này thế nhỉ?

(Continue)