Chương 59.2: "Phàm phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ hứa kia."

Chương 59.2: "Phàm Phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ Hứa kia."

Editor: YueTiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình) - Chương 59.2: Chương 59.2: "Phàm Phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ Hứa kia."

Editor: Yue

"Hay là, chờ anh đi Paris về?"

"Anh lấy quán quân, em vì anh mà lêи đỉиɦ."

Âm cuối cùng hơi cao lên: "Hửm?"

Một lúc lâu sau, Trì Vân Phàm mới nhẹ nhàng trả lời: "Ừm." Họ đã hẹn hò được gần chín tháng, dù không tham chiếu tiêu chuẩn cụ thể, nhưng cô cũng không bài xích những chuyện tiếp xúc thân mật với anh.

Lời còn chưa dứt, nụ hôn như thiêu đốt của anh đã in lên môi.

Một giọng nói mơ hồ tràn ra giữa môi và răng: "Cứ quyết định như vậy đi."

Ngay khi Trì Vân Phàm định nói "Được", đầu lưỡi mềm mại và mạnh mẽ của anh đã xông vào, càn quét khắp nơi, quấn lấy nhau không ngừng.

Đêm hè này đã bị thân nhiệt giữa những người yêu nhau làm cho càng nóng hơn, côn trùng xung quanh cũng ngừng lên tiếng, như là đang yên lặng lắng nghe nhịp tim càng ngày càng mãnh liệt của bọn họ.

Chuyến dạo đêm này đến đây là kết thúc, lần gặp mặt tiếp theo sẽ là sau khi Hứa Viễn Hàng trở về từ Paris.

Trước mười giờ tối, Trì Vân Phàm trở về ký túc xá, hồi lâu trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại, vừa lúc Mạnh Đinh Lan gọi tới, cô bước ra ngoài ban công nghe, thuận tiện hít thở không khí, xua tan hơi nóng trên người mình.

Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con luôn xoay quanh vấn đề học tập và sinh hoạt của cô, cô tỉ mỉ trả lời từng câu một, Mạnh Đinh Lan lại hỏi: "Hai ngày qua ba con cũng ở thành phố A đó. Ông ấy có đến tìm con không?"

"Không ạ."

"Có thể là do ông ấy quá bận."

Nửa năm nay Trì Hành Kiện qua lại thành phố A khá nhiều. Nói chung là sẽ không đến gặp cô khi bàn chuyện làm ăn. Trì Vân Phàm cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Sau khi nói chuyện với mẹ xong, cô liền đi tắm.

Một tháng tiếp theo, cuộc sống trôi qua rất yên bình.

Đầu tháng bảy, Tổng cục Thể thao quốc gia đã chính thức công bố danh sách các vận động viên tham dự Thế vận hội Paris, tên Hứa Viễn Hàng thình lình xuất hiện, Điền Tiểu Thất tham dự với tư cách là một ngôi sao đang lên, cậu đã tập luyện chăm chỉ, đánh giá toàn diện cũng không tệ, nên có tên trong danh sách.

Mặc dù mọi người đã biết kết quả này từ lâu, nhưng đến khi công bố ra, không thể nghi ngờ chính là cho bọn họ một liều thuốc an thần.

Một nhà vui vẻ một nhà sầu.

Ngô Diệu Kiệt đã bỏ lỡ Thế vận hội Paris vì trạng thái không tốt, lại thêm chấn thương cũ tái phát. Đây cũng là kỳ Thế vận hội cuối cùng trong sự nghiệp của hắn, thân ở đội tuyển quốc gia, tính cạnh tranh tàn khốc như hình với bóng.

Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa tới mức thương tâm.

Đêm khuya, hắn đã trốn trong chăn, âm thầm rơi nước mắt, không phải sao?

Nhưng mà, dù có không cam tâm đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thực đã định.

Chỉ có thể, cố gắng ... Chấp nhận nó.

Ngô Diệu Kiệt chủ động tới chúc mừng Hứa Viễn Hàng, trên mặt mang theo nụ cười, nắm chặt nắm đấm: "Cố lên!"

Hứa Viễn Hàng không bỏ qua sự mất mát mà hắn đã cố gắng che giấu dưới đáy mắt, anh không giỏi nói những lời an ủi, chỉ vỗ vỗ vào vai hắn hai cái.

"Tôi không sao." Ngô Diệu Kiệt lắc đầu, "Những gì mà trước đây tôi đạt được, đã là rất nhiều rồi."

Nên thỏa mãn đi thôi.

Có lẽ hắn cũng không tìm được lời gì khác để nói, lại nói câu cố lên, cười đến vô cùng nhẹ nhõm: "Truyền kỳ... Ván ba mét tương lai."

Hứa Viễn Hàng trịnh trọng gật đầu: "Ngô sư huynh, tôi sẽ."

Ngô Diệu Kiệt duỗi ra nắm đấm, anh cũng làm động tác tương tự, hai quyền chạm vào nhau, nhìn nhau cười một tiếng.

"Viễn ca," Điền Tiểu Thất không biết từ đâu bay ra, "Lão Tưởng nói mở họp kìa."

"Biết rồi."

Sau khi Hứa Viễn Hàng rời đi, Ngô Diệu Kiệt một mình bước ra ngoài, ánh mặt trời chói chang trên không mà hắn như không biết gì, đi đến gần nhà ăn, cuối cùng mới dừng lại, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi, hắn xoa xoa màn hình, như đã hạ quyết tâm hít sâu một hơi, sau đó gọi điện về nhà.

Những năm qua, hắn luôn tốt khoe xấu che, dù trong lòng chua xót nhưng khi điện thoại được kết nối, hắn vẫn dùng giọng điệu rất thoải mái: "Ba, chắc con không thể tham gia Thế vận hội lần này được."

"Không sao cả con trai." Ba hắn nhẹ giọng trấn an, "Con đã là niềm tự hào lớn nhất của ba và mẹ cả đời này rồi, nên lần này hãy trao cơ hội cho người trẻ tuổi đi thôi."

"Dạ......"

Đôi mắt của Ngô Diệu Kiệt đỏ lên từng chút một dưới ánh mặt trời lớn.

***

Vào ngày 8 tháng 7, Trì Vân Phàm đã hoàn thành bài kiểm tra tất cả các môn của học kỳ này, cũng có nghĩa là năm thứ nhất của cô đã kết thúc. Tối hôm đó, cô, Dương Phi Yến và Bốc Tình Không ra ngoài ăn liên hoan, còn đặt nhà hàng xoay xa hoa nhất thành phố A. Trùng hợp thay, cô tình cờ gặp được Diệp Cảnh Nhiên và bạn gái của y ở đó, y cười nhẹ nâng ly rượu lên, hướng cô gật đầu xem như chào hỏi.

Bàn chuyện ngay sau lưng chính chủ, đương nhiên là đề tài không thể tách rời khỏi y rồi, Trì Vân Phàm chỉ yên lặng ăn cơm không tham gia thảo luận, Dương Phi Yến thấp giọng xúc động nói: "Tớ còn tưởng rằng bọn họ sống không qua học kỳ này chứ, có vẻ như tớ đã đánh giá thấp sự quyến rũ của tài nữ khoa tiếng Trung rồi nha."

Bốc Tình Không từ chối cho ý kiến: "Nói không chừng nghỉ hè liền chia tay." Suy cho cùng thì cũng là yêu xa.

Di động của Trì Vân Phàm rung lên, là tin nhắn của Diệp Cảnh Nhiên: "Bữa tối cuối cùng."

Có ý gì?

Diệp Cảnh Nhiên: "Tôi và cô ấy đã chia tay."

Cô nhíu mày.

Y không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Hai câu nói đơn giản kia giống như thả một viên đá xuống hồ nước trong lòng Trì Vân Phàm, liên hoan về, tâm trạng của cô vẫn không thể bình tĩnh lại, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.

Sáng hôm sau, Trì Vân Phàm từ thành phố A trở về Miên thành, người ra đón cô ở sân bay vẫn là chú Trần.

Sau khi về đến nhà, chưa kịp vào cửa thì Mạnh Đinh Lan đã ra đón, nắm tay cô ân cần hỏi han: "Con mệt muốn chết rồi phải không?"

Người giúp việc đưa qua một tách trà trái cây, Trì Vân Phàm bưng ly uống mấy ngụm liền đặt xuống, hai mẹ con đang trò chuyện thì một người giúp việc khác đi tới, nói Trì Hành Kiện đang ở trong phòng làm việc, bảo cô đến gặp ông.

Trì Vân Phàm có chút kinh ngạc: "Ba con ở nhà ạ?"

"Ừ." Mạnh Đinh Lan ôn nhu cười nói, "Biết hôm nay con về, ba con cố ý nghỉ làm ở công ty."

Trong lòng Trì Vân Phàm có một loại dự cảm xấu nào đó.

Cô đến phòng làm việc, giơ tay gõ cửa hai lần, có được sự cho phép xong mới đẩy cửa bước vào, điều hoà không khí mở rất thấp, cô không khỏi rùng mình một cái.

Trì Hành Kiện ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt khó nhận ra hỉ nộ, chỉ khi nhìn thấy cô mới mỉm cười, "Mau lại đây."

"Ba."

Trì Vân Phàm tiến lại gần, lưu ý đến một đống tài liệu được đặt trên bàn, chưa kịp nhìn rõ thì một giọng nói rất uy nghiêm vang lên bên tai cô: "Phàm Phàm, ba hy vọng con có thể cắt đứt mọi quan hệ với tên họ Hứa kia."

*

Tác giả có lời muốn nói:

Viễn ca: Lấy được chức quán quân, tôi liền há há há...

Trì Hành Kiện: Ha. Qua cửa của tôi trước đi rồi nói.

[Hết chương 59]