Chương 2: Đứa trẻ gặp cô liền nín khóc

Hôm sau Kiều Sơ Hạ đến đúng địa chỉ Ngô Hạo đã đưa cho.

Nhìn ngôi nhà to lớn trước mặt cô suýt chếch choáng. Không ngờ nó lại to lớn đến đáng sợ, chỉ nhìn kết cấu đồ sộ bên ngoài mà tim Kiều Sơ Hạ đã run cầm cập.

Cô đành đánh liều giơ tay nhấn chuông cửa, khoảng một phút sau đã có một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cửa cho cô.

Bà ta quan sát Kiều Sơ Hạ từ trên xuống dưới, xác định không phải là người xấu mới thấy yên tâm.

"Cô tìm ai?"

"Cháu được một người có tên là Ngô Hạo giới thiệu đến đây xin việc."

"Cô đi theo tôi."

Người phụ nữ dẫn Kiều Sơ Hạ đi vào, càng vào sâu bên trong Kiều Sơ Hạ càng thêm khϊếp sợ.

Ông chủ ngôi nhà này thật sự giàu có đến mức nào, trang hoàng ngôi nhà lộng lẫy như những cung điện cô hay xem trên phim ảnh.

"Công việc trong nhà này đúng là có hơi nhiều. Nhưng cô yên tâm, tiền lương sẽ được thỏa thuận xứng đáng."

"Đặc biệt có một điều tôi muốn cô chú ý, sau tám giờ tối tuyệt đối không được bước chân lên tầng hai. Nơi đó là chỗ riêng tư của ông chủ, ông ấy không muốn bị ai quấy nhiễu."

Kiều Sơ Hạ gật đầu lia lịa, cô cũng không rảnh rỗi đến mức lượn lờ căn nhà to lớn này.

Sau một buổi được quản gia căn dặn kỹ lưỡng, Kiều Sơ Hạ đã bắt tay vào công việc của mình.

Đột nhiên có tiếng trẻ con loáng thoáng vọng đến khiến bàn tay của Kiều Sơ Hạ dừng lại.

"Mình nghe lầm rồi sao?"

Kiều Sơ Hạ lắc đầu, có lẽ mấy hôm nay việc tìm chỗ ở đã làm cô áp lực đến sắp phát điên nên sinh ra ảo tưởng.

Nhưng tiếng khóc ngày một lớn hơn, Kiều Sơ Hạ cắn môi nhìn về phía lầu trên. Tiếng khóc rất lớn, làm tim cô như thắt lại.

Không kìm nổi sự tò mò, cô từng bước đặt chân lên bậc thang, tìm đến nơi có phát ra tiếng khóc.

Quản gia nhìn cậu chủ nhỏ khóc đến mặt mũi trắng bệch, đau lòng không thôi.

Người làm từ trên xuống dưới đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không khiến đứa bé nín khóc, họ bắt đầu sốt sắng không yên.

"Hay là gọi điện cho ông chủ đi."

"Không được. Ông chủ đang đi công tác, sẽ không về trong hôm nay."

Kiều Sơ Hạ lén qua khe cửa nhìn trộm, trông thấy một đứa bé đỏ hỏn vô cùng đáng yêu. Vậy mà trên mặt bé chỉ toàn là nước mắt khiến người ta không khỏi đau lòng.

Cô không nhịn được nữa, mở cửa xông vào.

"Hãy để tôi thử."

Mọi người khá bất ngờ nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác, thử vận may một lần.

"Hay là để cô ấy thử đi." Một cô hầu gái trẻ tuổi thấy vậy liền lên tiếng.

Quản gia có vẻ khó chịu nhưng cũng không nói gì, đưa đứa bé cho cô.

Kiều Sơ Hạ lần đầu tiên bế trẻ, lại còn nhỏ nhắn như vậy khó trách có chút khẩn trương.

Nhưng khi chính tay cô tiếp xúc chân thật với đứa bé, điều kỳ diệu đã xảy ra.

Tiếng khóc xé lòng đã im bật, đứa bé dần dần nín khóc trước sự chứng kiến của mọi người.