Chương 14: Thủ đoạn của Ôn Dư

Khi nghe mẹ Giang nói rằng Lâm Thiển Tiếu mặc phải hàng giả, hàng chân mày của Giang Chất nhíu chặt lại. Sắc mặt anh lạnh như có thể đóng băng bất kỳ lúc nào, sau một hồi lâu mới thốt ra câu: “Là do con sơ suất.”

Mẹ Giang than thở nhẹ nhàng, “Nếu con đã cưới con bé thì phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Tại sao lại chẳng chịu để tâm? Mẹ dạy con là chỉ chăm lo cho sự nghiệp mà không màng đến gia đình không?”

Giang Chất trầm xuống, cũng không biện hộ.

……

Nhà họ Ôn.

Ôn Dư với vẻ mặt tái nhợt tiều tụy trở về nhà họ Ôn, làm mẹ Ôn hoảng sợ, còn tưởng rằng cô sinh bệnh nặng.

“Con bị làm sao vậy? Có bị bệnh không? Có cần đi gặp bác sĩ không?”

Mẹ Ôn cuống quýt, hỏi han ân cần cô, vội bảo người giúp việc đi rót nước, rồi cầm lấy điện thoại gọi bác sĩ gia đình đến.

“Mẹ, không cần gọi bác sĩ đâu, con không sao mà.”

Đôi lông mày thon dài của mẹ Ôn nhăn thành một đường thẳng tắp, “Môi còn trắng bệch đến một tia máu cũng không có, con gặp vấn đề gì à? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Ôn Dư yếu ớt cười cười nói, “Con bị cảm nắng thôi, uống nước rồi nghỉ ngơi một chút là khỏi liền mà.”

Vừa nghe thấy việc Ôn Dư bị cảm nắng, mẹ Ôn liền đau xót hết cả ruột gan, kêu người hầu lấy thuốc giải nhiệt, vừa cầm nước mà người hầu mang tới, vừa đưa cho Ôn Dư.

“Uống miếng nước trước đã.”

“Cảm ơn mẹ.”

Ôn Dư nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Người giúp việc nhanh chóng mang chén thuốc giải nhiệt tới.

Mẹ Ôn lấy tinh dầu, định xoa bóp thái dương cho cô. Ôn Dư vội buông ly nước xuống, cầm chén thuốc giải nhiệt lên, “Sao lại không mang cho cháu cái ống hút thế ạ?”

Sắc mặt tái nhợt của cô là do dùng phấn nền để ngụy trang. Nếu mẹ Ôn giúp cô thoa thuốc, nhất định sẽ lộ mất.

Mẹ Ôn nhìn lại thì quả thật là không có ống hút. Bà có chút tức giận mà bỏ tinh dầu xuống, đứng dậy bảo người giúp việc mau đi lấy ống hút.

Chờ khi mẹ Ôn quay trở lại sau khi dạy dỗ người giúp việc, Ôn Dư cũng đã tự thoa tinh dầu xong rồi.

“Khá hơn chút nào không con?”

Nghe thấy mẹ Ôn dò hỏi, Ôn Dư ôn nhu, gật đầu, “Thoải mái hơn nhiều ạ.”

Mẹ Ôn lại quan tâm hỏi cô: “Ôn Dư, tại sao con lại bị cảm nắng, trợ lý của con đâu? Nếu người ta làm việc không đủ tính tế và chu toàn, thì đổi người khác đi.”

Ôn Dư lắc đầu, “Hôm nay con không phải đi làm, nhà cô ấy có việc nên con cho cổ nghỉ một ngày. Mẹ, thật ra là con đi tìm Thiển Tiếu.”

Vừa nghe đến tên của Lâm Thiển Tiếu, sắc mặt của mẹ Ôn ngày lập tức xấu đi, hơi trách cứ mà nói: “Con còn để ý nó làm gì? Con nhìn thử mấy cái tai tiếng của con bé mà coi, làm mất hết thể diện hai nhà. May là lúc trước nghe theo đề nghị của con, không công bố hôn sự với nhà họ Giang ra ngoài. Nếu không thì còn không biết cả hai nhà còn bị thiên hạ chê cười như thế nào.”

Ôn Dư ôn nhu giải thích: “Như vậy đối với mọi người đều tốt, rốt cuộc…Lúc trước, người đính hôn với người của nhà họ Giang là con, là do con nợ Thiển Tiếu. Con bé đã chịu khổ nhiều năm ở nông thôn, bây giờ lại phải thay còn gả vào nhà họ Giang, cứ con như là con đền bù cho em ấy đi.

Hơn nữa, công bố hôn sự một cách tùy tiện, người ngoài lại không hiểu ẩn tình. Nếu họ thấy người liên hôn là người khác, không những Thiển Tiếu bị hiểu nhầm, mà còn có ảnh hưởng không tốt đối với hai công ty.”

Mấy câu thể hiện sự lương thiện, hiểu chuyện lại rộng lượng này khiến mẹ Ôn không khỏi vui mừng, nhưng ngược lại, sự oán trách đối với Lâm Thiển Tiếu càng tăng.

“A Dư! Để con phải chịu khổ rồi! Còn yên tâm, kể cả không có nhà họ Giang, chúng ta cũng sẽ tìm bằng được người bằng người nhà họ Giang cho con. Thành phố S không có thì đi tìm người ở tỉnh bên. Con ưu tú như vậy, xứng đáng có được những thứ tốt nhất. Tình cách Giang Chất quá lạnh nhạt, lệ khí còn nặng, không thích hợp làm chồng con.”

“Mẹ, con còn nhỏ, không cần gấp đâu, so với việc lấy chồng thì con càng muốn được ở nhà với mọi người cả đời, chỉ cần cha mẹ.”

Ôn Dư ngoài miệng thì làm nũng nói không muốn gả chồng, nói muốn ở bên mẹ Ôn cả đời, nhưng trong lòng lại hận đến muốn chết.

Tuy tính tình của Giang Chất lạnh nhạt và thô bạo, tâm trạng không ổn định, nhưng sự tàn nhẫn, quyết đoán đó giúp anh ta đánh đâu thắng đó trên con đường thăng tiến, không gì cản nổi. Năm 28 tuổi, anh ta đã trở thành người giàu nhất cả nước.

Huống hồ chi, người như anh ta, không rung động thì không sao, một khi vừa rung động liền moi tim gan ra, dùng mạng để cưng chiều.

Người đàn ông vừa ưu tú vừa chung tình như vậy, có ai mà không động tâm.

Đời trước, khi Lâm Thiển Tiếu 18 tuổi, được người tìm kiếm mình tinh nhìn trúng, tiến vào giới giải trí. Năm 20 tuổi, bởi vì quay bộ 《 Y phi truyện 》 mà nổi tiếng chỉ trong một đêm. Lúc đó cô khá có tiếng nên mẹ Ôn cũng vô tình nhìn thấy, nhà họ Ôn tra được thân phận thật sự của Lâm Thiển Tiếu, đưa Lâm Thiển Tiếu về nhà họ.

Sau này, Lâm Thiển Tiếu gả vào nhà họ Giang.

Lại sau này, sự nghiệp của Lâm Thiển Tiếu thành công, tình yêu ngọt ngào, gia đình hạnh phúc, trở thành phu nhân nhà giàu số một được người ta hâm mộ nhất thế giới.

Mà cô lại bởi vì việc xấu của mẹ ruột, mà bị đuổi khỏi nhà họ Ôn, đến đại học cũng chưa học xong, chỉ có thể làm người phục vụ ở nhà hàng, gả cho một tên nghiện rượu, bạo lực. Sau này, tên chồng tên bạc ấy còn không trả được tiền cờ bạc. Công ty vay nặng lãi bắt cô đi trả nợ. Sau này vì mắc HIV mà tuyệt vọng, lựa chọn tự sát.

Nghĩ đến vận mệnh bi thảm ở đời trước, trong mắt Ôn Dư lại tràn ngập oán hận, sự tàn ác trong cô nhen nhóm lên từng hồi.

Đời này, cô nhất định phải trở thành người đứng trên vạn người, để Lâm Thiển Tiếu trải nghiệm cảm giác sa vào vũng bùn nó ra sao.

Mẹ Ôn hỏi cô: “Con có việc thì gọi điện thoại kêu nó về là được. Trời nắng như vậy, nhỡ phơi đen da hay bị thương thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ, con đang là nghệ sĩ, mỗi tấc da lọn tóc đến cần được bảo vệ.”

Ôn Dư tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Con đã gọi điện thoại nhiều lần mà Thiển Tiếu không nghe. Người phụ trách của công ty mà em ấy ký hợp đồng, nói Thiển Tiếu không chịu nghe điện thoại cũng không chịu lộ mặt, rất nhiều việc phải chờ con bé ra mặt mới có thể giải quyết được, nên họ mới nhờ con hỗ trợ khuyên nhủ em ấy

Chỉ là, họ không nghĩ con lại cố chấp dùng mọi cách, thậm chí chắp tay nhường hôn sự cho con bé. Thiển Tiếu vẫn không chịu tha thứ cho con như trước, còn để con đứng ngoài

Mẹ Ôn nghe vậy liền tức giận đùng đùng, bà trừng mắt nói “Con đã tự mình tới cửa tìm nó, mà nó đến cửa cũng không cho con vào? Con bé đáng chết kia làm quá rồi! Không được, việc này không thể để như vậy, mẹ lập tức gọi điện thoại bắt nó về nhà!”

Ôn Dư vội vàng ôn nhu nói: “Mẹ, con không quan trọng đến vậy đâu, cũng chỉ đứng ngoài nắng liền tù tì một tiếng đồng hồ thôi. Nếu chịu khổ một chút có thể làm vơi bớt thành kiến của Thiển Tiếu với con thì cũng đáng.”

Mẹ Ôn nghe xong lời này càng tức giận, mắt bà như có thể đánh ra lửa.

“Thành kiến cái gì! Nó đúng là cực đoan, gàng bướng, hồ đồ! Từ khi còn bé về nhà họ Ôn hai năm trước, cả nhà đều phải chịu đựng nó, nhưng con bé vẫn không biết điều. Cả ngày mặt mày cứ u ám, giống như cả thế giới đều nợ nó, lòng dạ còn hẹp hòi, một chút việc nhỏ đã làm loạn đến long trời lở đất.

A Dư, con đừng tiếp tục nói hộ cho nó, để mẹ gọi điện bảo ba con về nhà. Lần này, dù thế nào cũng phải dạy dỗ nó một trận!”

“Nhưng mà… Thôi được rồi, mẹ, con hơi mệt, con đi lên nghỉ ngơi một chút trước đây.”

Mặt Ôn Dư lộ rõ vẻ u sầu, xoay người lại lộ ra nụ cười độc ác đến quái dị.

Lâm Thiển Tiếu, mày cho rằng cứ trốn ở nhà họ Giang thì tao không có biện pháp bắt mày chắc?

Ôn Dư lên tầng nhưng không có về phòng, mà lại đi đến phòng làm việc của Ôn Tử Minh.

Ngửi mùi tinh dầu nồng đậm trên người cô, Ôn Tử Minh lạnh lùng, nhăn chặt mi lại, đứng dậy đi đến bên người cô, mu bàn tay sờ thử vào trán của cô.

“Cơ thể không thoải mái à? Uống thuốc chưa?”

Ôn Dư ôn nhu cười nhẹ: “Em chỉ bị cảm nắng mà thôi, uống Zhengqi* xong,cũng đã khá hơn nhiều rồi, anh không cần lo lắng cho em. Chỉ là…”

*Một loại thuốc của Trung Quốc được sử dụng để điều trị các triệu chứng như sốt, cảm lạnh, nhức đầu, đau bụng, nôn mửa và tiêu chảy.

Ôn Dư khẽ cắn môi, làm ra biểu cảm khổ sở, tự trách, “Không hoàn thành được nhiệm vụ anh giao cho em rồi.”

Nhìn thấy đồ vật trong tay Ôn Dư, Ôn Tử Minh lãnh đạm hỏi: “Lần này con bé lại làm loạn cái gì?”

Ôn Dư cười khổ, “Anh đừng hiểu nhầm, Thiển Tiếu không làm loạn với em. Em ấy… cơ bản là không xuất hiện, cũng không cho em vào nhà họ Giang. Em không còn cách nào, chỉ có thể bảo người làm giúp em truyền lời, đại khái là Lâm Thiển Tiếu vẫn còn tức giận vì việc lầm trước, tâm trạng không tốt, khiến em phải đứng dưới nắng tận một giờ, kể cả quà của anh trai cũng không chịu nhận…”

Nghe Ôn Dư nói xong, sắc mặt của Ôn Tử Minh lạnh ngắt như tiền, đáy mắt tràn ngập lửa giận và sự kích động.

“Không biết tốt xấu! Còn bé không cần thì thôi, vứt quách đi!”



Không bao lâu sau, cả nhà họ Ôn kể cả người làm đều đã biết việc Ôn Dư bị Lâm Thiển Tiếu “bắt nạt” đến mức bị cảm nắng, trong lòng chan chứa sự thương cảm sâu sắc đối Ôn Dư. Còn đối với “kẻ độc ác” như Lâm Thiển Tiếu thì càng thêm chán ghét.

Sau khi bà Ôn về nhà, tức giận đến mức ngay lập tức gọi cho Lâm Thiển Tiếu. Hai cuộc gọi trước không ai nghe, cho đến cuộc tiếp theo, cuối cùng cũng gọi được:

“Vì sao mày không nghe điện thoại? Nhìn chuyện tốt mà mày làm hôm nay xem, lập tức cút về đây xin lỗi Ôn Dư!”

“Chuyện gì?”

Nghe thấy trong điện thoại truyền đến thâm âm trầm thấp của người đàn ông xa lạ. Ba Ôn nghĩ đến những gièm pha về Lâm Thiển Tiếu trong mấy ngày hôm nay, trong

cơn giận, ông ngay lập tức hỏi: “Mày là ai? Con Lâm Thiển Tiếu đâu rồi?”