Chương 15. Cho cô thẻ đen, thích thì mua

Vốn dĩ tâm trạng của Giang Chất đã cực kì kém vì lời nói của mẹ Giang, lại nghe được lời chất vấn của ba Ôn, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Ông cho rằng tôi là ai?”

Ba Ôn bị giọng nói lạnh mười phần của người đàn ông ở đầu dây bên kia làm cho nghẹn lại một chút, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thử hỏi một tiếng: “Cậu là Giang Chất à?”

Tuy người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia là bố vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng tiếng nói của Giang Chất vẫn lạnh nhạt không mang theo nửa phần độ ấm như trước, “Cô ấy không ở đây.”

Nói thẳng ra là anh còn lười giải thích, thậm chí anh còn lười giải thích, vì sao Lâm Thiển Tiếu không ở đây, đi đâu, làm cái gì.

Ba Ôn lại không tức giận một chút nào, ngược lại còn thể hiện sự tha thiết, “Hoá ra là như vậy, không sao, chờ con bé trở lại thì bảo nó gọi lại cho ta. Cái kia…Giang Chất à, con và Thiển Tiếu cũng đã kết hôn được một khoảng thời gian. Con xem bao giờ rảnh thì hai đứa cùng đến nhà họ Ôn ăn cơm?”

“Tôi không rảnh.”

Nói xong thì trực tiếp tắt điện thoại.

Anh để lại điện thoại của Lâm Thiển Tiếu vào cái túi nhỏ của cô, rồi xoay người, đối mặt với ánh mắt tò mò lại trách móc của mẹ Ôn.

“Là ai thế? Thái độ của con cũng lạnh nhạt quá rồi, nhỡ đâu là người bạn nào đó có quan hệ tốt với Tiếu Tiếu. Không những con làm con bé khó xử mà còn dễ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa.”

Tình cảm?

Môi của Giang Chất cong lên, thể hiện sự châm chọc.

Cả đời này anh cũng không sinh ra thứ gọi là tình cảm với một người phụ nữ không cùng huyết thống, cũng không cần điều đó.

Kể cả cái người vừa gọi điện thoại, nghĩ đến thái độ hoàn toàn khác của ba Ôn. Đôi mắt đen của Giang Chất loé lên sự mỉa mai.

Đối với anh - một người ngoài thì ông có thái độ ôn hoà, lễ độ, còn khi đối với con gái ruột thì lại vứt bỏ như giày rách.

Hành tung của Lâm Thiển Tiếu trong mấy ngày nay anh còn biết rõ hơn bất kì kẻ nào. Đến cửa lớn của nhà họ Giang mà cô ấy còn chưa bước ra nửa bước, mà vẫn gặp phải hãm hại như trước.

Có thể thấy được thân phận, địa vị và đãi ngộ của cô con gái ruột là Lâm Thiển Tiếu có bao nhiêu không tốt.

Tuy anh chỉ đối đãi với Lâm Thiển Tiếu như công cụ hình người, nhưng tốt xấu gì thì đứng ở phương diện pháp luật, cô cũng là phu nhân của anh. Người của anh lại bị nhà họ Ôn giày xéo như thế.

Sắc mặt của Giang Chất giăng đầy mây đen, tựa như bão táp bất ngờ, u ám lại đáng sợ.

……

Khi Lâm Thiển Tiếu vừa ôm một đóa hoa tường vi tươi xinh đẹp trở về phòng bệnh, thì phát hiện ra bầu không khí giữa hai mẹ con có chút quái lạ.

Mẹ Giang vừa thấy cô liền tươi cười tiếp đón, “Con đã trở lại rồi à? Vừa nãy mẹ quên không nhắc còn đeo găng tay. Tường vi lắm gai, có bị đâm vào tay không?”

Lâm Thiển Tiếu chột dạ lắc đầu, không dám nói, hoa này là do một bác sĩ đi ngang qua hái giúp cô, cô chỉ đứng ngoài chỉ huy.

Mẹ Giang cũng đã mệt mỏi, thúc giục hai người về nhà sớm một chút.

Ra khỏi bệnh viện, trở lại trên xe.

Lâm Thiển Tiếu phát hiện hình như tâm trạng của anh chồng phản diện rất kém, mặt vẫn luôn u ám, chẳng lẽ là bệnh tình của mẹ Giang đã nghiêm trọng hơn?

Lâm Thiển Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào vậy?”

Đôi mắt đen, lạnh lùng của Giang Chất nhìn về phía cô, xen lẫn trong âm thanh lạnh lẽo là sự không kiên nhẫn: “Không có tiền vì sao không nói?”

Lâm Thiển Tiếu nháy đôi mắt vô tội, ngơ ngác.

Cô có tiền hay không thì liên quan gì đến tình trạng bệnh tật của mẹ Giang?

Nhớ đến tài khoản ngân hàng trống rỗng không đủ một ngàn của nguyên chủ. Mặt Lâm Thiển Tiếu rạng rỡ, chẳng lẽ anh ám chỉ rằng anh sẽ cho tôi tiền?.

Giây tiếp theo.

Một chiếc thẻ đen được đưa đến trước mặt Lâm Thiển Tiếu.

Lâm Thiển Tiếu có chút không tin tưởng mà nhìn anh, “Đưa, cho tôi?”

Giữa mày Giang Chất nhăn lại, giọng điệu lộ ra sự lạnh lẽo, không kiên nhẫn, “Cầm lấy.”

“Vâng.”

Lâm Thiển Tiếu run lên một chút, được sủng mà sợ, cầm lấy chiếc thẻ đen.

Thấy có vẻ như cô bị dọa, đôi mắt hạnh ướt ướt có chút kinh hãi. Trong lòng Giang Chất lại càng bực bội.

Bảo sao lúc bị người ta bắt nạt lại không có năng lực đánh trả. Đúng là một người phụ nữ vừa nhát gan vừa phiền phức.

Giang Chất nhăn mày lại, lạnh nhạt nói: “Muốn mua cái gì thì mua, đừng để tôi lại nhìn thấy cô mang mấy cái đồ giả đó.”

Lâm Thiển Tiếu sửng sốt, ngày sau đó, khuôn mặt nhỏ của cô vì ngại mà đỏ bừng lên.

Lâm Thiển Tiếu không hề có khái niệm gì về hàng hiệu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô hiểu ý nghĩa của từ đồ giả.

Làm một cô tiên nhỏ theo sau, tinh xảo, hoàn mỹ. Việc cô dùng hàng giả không những làm cô mất mặt mà còn không cách điệu. Nếu biết thứ đồ nguyên chủ mua là hàng giả sớm hơn, cô thà không mặc.

Lâm Thiển Tiếu vừa ngại ngùng vừa quẫn bách, còn bĩu môi đáp lại, “Đã biết rồi.”

Nhìn vẻ mặt ngại ngùng, uể oải của người con gái trước mặt, trước mắt Giang Chất như hiện lên hình ảnh cô gái cười, hàng mi cong cong. Không biết tại sao, tâm trạng anh lại càng bực bội.

Anh có thể xử lý được bất cứ hạng mục có yêu cầu cao độ nào, cũng có thể dễ dàng giải quyết những người gây cản trở cho mình, nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ là vợ trên danh nghĩa thì anh lại không thể nào xuống tay, hết đường xoay xở.

Lâm Thiển Tiếu đang nỗ lực tự mình an ủi, không mất mặt không mất mặt, là do nguyên chủ làm, không có quan hệ gì với cô. Cô chỉ do nhất thời vô tri, không để ý.

Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

Cứ tưởng tượng như vậy, tâm trạng của Lâm Thiển Tiếu cũng thoải mái hơn nhiều.

Tuy anh nhắc nhở khiến cô bất kham. Nhưng dù sao cũng đã nhắc nhở cô, còn đưa tiền cho cô tiêu. Vì việc này nên cô cũng không muốn so đo với vai ác.

Lâm Thiển Tiếu mới vừa ngẩng đầu, lại bị ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo của anh dọa sợ.

Tại sao còn tức giận hơn cả lần trước?

Chẳng lẽ là anh ta hối hận rồi?

Lâm Thiển Tiếu cẩn thận đưa chiếc thẻ đen qua, “Thế trả, trả lại cho anh?”

Giang Chất lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào cô, “Đồ mà tôi đã cho, tôi cũng không lấy lại.”

Động tác đưa thẻ của Lâm Thiển Tiếu cứng lại, vừa chậm rãi thu về, vừa quan sát sắc mặt của Giang Chất.

Xác định được ông chồng phản diện của mình không có dấu hiệu tức giận, cô mới vui vẻ cất chiếc thẻ đen vào túi xách.

Quá tuyệt vời!

Vừa đúng lúc mấy ngày nay cô nhìn thấy rất nhiều đồ trang điểm được người có tiếng đề cử, chỉ ước có thể mua hết về nhà.

Nhìn vào động tác của cô, tầm mắt của Giang Chất rơi xuống chiếc túi xách nhỏ màu rượu đỏ đã cũ, lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được lúc trước, sắc mặt anh lại lạnh thêm vài phần.

“Túi xách cũng thay đổi đi.”

Hả? Đây cũng là hàng giả sao?

Lâm Thiển Tiếu cúi đầu nhìn chiếc túi da nhỏ trong tay, cô còn rất thích kiểu dáng của cái này.

Lại ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi đã biết.”

Lâm Thiển Tiếu thuận theo, làm sắc mặt âm trầm của Giang Chất tốt hơn một chút.

“Giày, trang sức, chỉ cần là đồ của cô, thì thay đổi toàn bộ.”

Lâm Thiển Tiếu liều mạng gật đầu, “Tốt tốt tốt, ừm…Có phải tôi muốn mua cái gì cũng được hay không?”

Giang Chất liếc cô một cái, cổ họng thốt ra một từ lạnh nhạt “Ừ”

“Vậy…Tôi có thể tiêu bao nhiêu tiền?”

“Tùy cô.”

“Vậy…Ngày mai tôi có thể ra cửa à?”

“Tùy cô.”

Lâm Thiển Tiếu ngốc nghếch mà nhìn kia khuôn mặt lạnh lùng lại cực kỳ điển trai.

Trời ạ, trùm phản diện là đang cải tà quy chính à?

Chẳng những thả cho cô ra cửa, mà còn hào phóng để cô tùy tiện tiêu tiền.

Ngay sau đó lại nghĩ đến cốt truyện gốc. Trong lòng cô lại kinh hãi, không phải là đang đợi xử lý cô sao? Cho cô ăn no rồi mang ra làm thịt?

Lâm Thiển Tiếu vừa lo sợ vừa bất an mà xoắn tay lại, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao tự nhiên anh đối tốt với tôi như vậy?”

Đưa tiền cho tiêu là đối tốt với cô sao?

Mắt đen u ám của Giang Chất chợt lóe lên chút mỉa mai, “Nhớ kỹ thân phận của cô, đừng khiến cho tôi mất mặt. Còn nữa, những lời cô nói với mẹ tôi hôm nay, phải thực hiện.”

Hoá ra là bởi vì cái này.

Lâm Thiển Tiếu nhẹ nhàng thở ra, cười đến làn mi cong cong, hưng phấn nói với Giang Chất: “Tôi đã biết rồi, yên tâm, tôi sẽ không để cho anh mất mặt, cũng sẽ thường xuyên đi bệnh viện chăm Giang…bà ấy, Giang Chất, cảm ơn anh nha, anh thật tốt!”