Q1-Chương 8: Đầu giường

Edit: Cacao

Thiếu niên ngồi một mình trong phòng, bất lực nhỏ giọng khóc nức nở, từ từ ngất đi, khóe mắt ửng hồng như nhiễm phấn nổi bật trên gương mặt tái nhợt, nhìn thấy mà giật mình. Nước mắt làm cho lông mi đen nhánh nối liền thành cây quạt nhỏ, quạt nhỏ vừa động, đôi mắt như phủ sương mù lăn dài những giọt nước mắt to tròn.

Nhìn xuyên qua ô cửa sổ, Dương Hoành mê muội ngắm thiếu niên trong phòng, ánh mắt từng chút từng chút chuyển qua cổ áo hơi mở ra trên người thiếu niên, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh tinh xảo run lên vì khóc nức nở, yếu ớt mà mỹ lệ tự như chủ nhân của nó, làm người hận không thể bẻ gãy, phá hủy.

“Thật là một phong cảnh mê người.” Lẳng lặng thưởng thức một lúc lâu, Dương Hoành mới thu hồi tầm mắt, nhướng mày nhìn về phía Bạch Nhiên, “Chỉ là hôm nay Bạch sư đệ sao lại đột nhiên ngoan tâm tới mức kí©h thí©ɧ đứa nhỏ này? Cho tới nay đều bày ra bộ dáng ôn nhu, hôm nay Bạch sư đệ đúng là làm ta cảm thấy ngoài ý muốn.”

Cho dù bị Dương Hoành nói thẳng ra, Bạch Nhiên cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, hắn cười nhạt nói: “Không dối gạt Dương sư huynh, ta đối với chính mình cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn.”

Người như Diệp Cửu Thu ở Âm Thi Tông, thật sự làm người không thể không nổi giận. Nhìn bộ dáng thiên chân vô tà, cái gì cũng không hiểu của hắn, càng làm người thêm bực bội. Những lời nói với Diệp Cửu Thu hôm nay, nguyên bản đều không nằm trong tính toán của hắn. Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ tín nhiệm Diệp Cửu Thu khi nhìn hắn, đó là ánh mắt ấm áp sạch sẽ không nên thuộc về Âm Thi Tông , trong lòng hắn dâng lên du͙© vọиɠ phá hủy nhất thời không khống chế được, cố ý nói ra những lời như thế.

Lớn đến thế này rồi mà còn hành động theo cảm xúc như vậy, hắn đích xác đối với bản thân thực ngoài ý muốn.

Bạch Nhiên âm thầm giật giật khóe môi, chỉ là hắn chưa từng hối hận.

Nhìn hài tử kia sầu thảm đến biến sắc, không biết vì sao, tâm tình bực bội, tràn ngập du͙© vọиɠ phá hủy thế nhưng trở nên đặc biệt sung sướиɠ.

Dương Hoành liếc mắt nhìn hắn thật sâu một cái, sau bỗng nhiên vỗ vai hắn cười ha hả: “Bất luận có phải ngoài ý muốn hay không, Bạch sư đệ hôm nay đã làm rất tốt! Nếu không, ta sao có thể xem được phong cảnh bực này!” Hắn cười ha ha, xoay người rời đi, “Bạch sư đệ, kế tiếp còn có việc không? Vi huynh có một công pháp tu luyện muốn cùng sư đệ tham thảo, không biết sư đệ có nể mặt không?”

“Vinh hạnh đến thăm.” Bạch Nhiên đồng ý.

Hắn đi theo Dương Hoành, khi rời đi làm như vô ý liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu trong phòng nhỏ.

Thiếu niên cuộn thành một đoàn, khóc đến mơ hồ, tay áo như có như không lau nước mắt, mắt mũi gương mặt đều bị cọ đến đỏ bừng, chật vật đáng thương, làm gì có được nửa phần mỹ cảm.

Đây là phong cảnh mê người trong miệng Dương Hoành?

Bạch Nhiên đương nhiên không biết hiệu quả tự mang kính lọc trong mắt của Dương Hoành khi xem mỹ nhân, hắn trào phúng nhếch môi, nhưng trong chớp mắt lại ép trở về nụ cười tự nhiên, ôn hòa cùng dễ mến.

Điều kiện tu luyện của đệ tử thân truyền ở Thiên Ma Cung vô cùng phong phú, vậy mà lại lại có thời gian tiêu tốn tâm tư tại địa phương này. Hắn đi theo sau Dương Hoàng, mỉm cười nghĩ, thật là bó tay, đối Dương Hoành mà nói, trong khoảng thời gian này là nhàn rỗi chơi đùa, nhưng với hắn mà nói lại không phải vậy. Hắn xuất thân từ Âm Thi Tông, muốn sánh vai cùng thiên kiêu như Dương Hoành, cũng chỉ có thể nỗ lực dùng hết mọi thủ đoạn.

Hắn không lại quay đầu, theo sau Dương Hoành, thần thái nhàn nhã thích ý, nói chuyện lớn nhỏ trong tu chân giới, một đường đi xa.

Trong phòng, Diệp Cửu Thu cuộn mình trên giường, chảy nước mắt ngủ.

Từ khi tới Âm Thi Tông đến nay, cảm xúc tích lũy trong lòng rốt cuộc tới cực hạn, vì Bạch Nhiên cố ý kí©h thí©ɧ mà bùng nổ.

Đột nhiên bị bắt thì hoảng loạn, rời xa cố hương thì bàng hoàng, đối người nhà thì tưởng niệm, đối với Âm Thi Tông thì sợ hãi, một mình một người thì cô độc, bất lực, chịu lạnh nhạt, căm thù thì ủy khuất... Nhẫn nại rồi nhẫn nại, cuối cùng là cũng nhẫn không được nữa.

Thân tâm mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, rõ ràng là đói bụng, nhưng cái gì đều không muốn ăn, mơ mơ màng màng khép mắt lại, tựa như chạy trốn mà ngủ mất

Nơi này sẽ không có người quan tâm, để ý đến hắn, từ ban ngày đến đêm tối, phòng nhỏ lẻ loi tọa lạc trong chướng khí , sẽ không ai đi muốn tới gần hay đi vào.

...

Đêm khuya.

Bầu trời tối đen như ai đổ mực vào, mây đen u ám bao trùm Âm Thi Tông, rõ ràng nhìn không thấy ánh trăng, nhưng Âm Thi Tông nơi đáy cốc, lại có ánh trăng như bạch ngân chảy xuống, làm cho mỗi cành cây ngọn cỏ ở Âm Thi Tông như nhuộm một tầng bạch quang lạnh lẽo.

Diệp Cửu Thu nặng nề ngủ trong phòng, nước mắt đã ngừng chảy, chỉ là hốc mắt sưng đỏ, vừa thấy đã biết là hung hăng khóc một trận.

Hắn ngủ trong mơ cũng không an ổn, cả người cuộn thành một đoàn, môi dưới cắn chặt, như là muốn phân cao thấp với ai đó.

Hắc quan đặt ở dưới cửa sổ, thân quan tài tối đen phảng phất như có thể cắn nuốt ánh sáng, ở trong căn phòng được ánh trăng chiếu sáng phân nửa cũng không khác gì u linh, làm người khó thấy.

Đột nhiên, hắc quan có động tĩnh.

Một tiếng “Kẽo kẹt” rất nhỏ vang lên, nắp quan tài bị lực lượng vô hình đẩy ra. Một bóng người từ trong đó ngồi dậy, tóc đen như thác, làn da trắng bệch ở dưới ánh trăng càng trắng đến dọa người, phảng phất có thể thấy huyết nhục dưới làn da.

Y chậm rãi đứng lên, nhấc chân ra khỏi quan tài. Bước chân không tiếng động.

Y từng bước tới gần chiếc giường nơi Diệp Cửu Thu đang nằm, từ trong ánh trăng đi vào bóng tối của căn phòng.

Cuối cùng, y đứng yên ở trước giường Diệp Cửu Thu.

Y cúi đầu, tóc dài phủ xuống tay Diệp Cửu Thu. Nửa khuôn mặt bên phải bị mặt nạ bạch cốt che khuất, nửa bên trái lại phủ đầy hoa văn màu đen, làm người vô pháp đọc được biểu cảm của y. Nhưng ánh mắt y thực chuyên chú, trong đôi mắt âm trầm chỉ phản chiếu khuôn mặt Diệp Cửu Thu.

Y trầm mặc nhìn hồi lâu, sau đó chậm rãi vươn tay ra, móng tay đen nhánh chạm vào mặt Diệp Cửu Thu, nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng khuôn mặt từng chút từng chút một.

Thật là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Chính là gương mặt này, dẫn tới không ít tai họa.

Cuối cùng, ngón tay dừng ở trên khóe mắt hồng hồng.

Thực sợ hãi sao? Thực ủy khuất sao? Nhớ nhà sao?

Ngày ngày nói cái gì người thân, bằng hữu, ngươi càng nhắc tới bọn họ, ta càng muốn tự mình gϊếŧ chết ngươi.

Ngây thơ! Ngu xuẩn! Phế vật! Nhu nhược!

Tất cả bọn họ đều vì ngươi mà chết, sao ngươi dám dùng ngữ khí như vậy nhắc tới họ!

Trong mắt y ẩn chứa một mảnh tối tăm mà tàn bạo, nhưng những ngón tay y lại tựa như lời nỉ non của tình nhân, an tĩnh, ôn nhu miêu tả đường cong khẽ nhếch lên tuyệt đẹp trên đuôi mắt Diệp Cửu Thu.

Chỉ cần nhẹ nhàng vạch một đường trên lớp da này, người này sẽ chết.

Chỉ cần một ý niệm của y, sinh mệnh của người này sẽ ngừng lại ngay thời khắc này.

Chỉ cần y động một ngón tay...

Y câu câu ngón tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ vệt nước khô cạn nơi khóe mắt Diệp Cửu Thu, sau đó thu hồi cánh tay.

Không, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.

Nếu gϊếŧ ngươi, mệnh ngươi liền thật tốt. Sau này sẽ không có thống khổ bi thương, sẽ không có điên cuồng tuyệt vọng, không cần phải nhìn những gương mặt đắc ý tươi cười của những kẻ đáng khinh, sẽ không liên lụy ai, hại chết ai...

Ngươi dựa vào cái gì mà sống tốt hơn ta?

Ta muốn con đường mà ta đã đi, ngươi cũng phải đi một lần!

Ta muốn những oán hận cùng thống khổ mà ta mang, ngươi cũng phải chịu hết thảy!

Ta muốn xem ngươi cũng giống như ta, vô vọng chết đi!

“Hiện tại mà chết, cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi.” Y tiến đến bên tai Diệp Cửu Thu, nhỏ giọng nỉ non, quỷ dị cùng lạnh lẽo.

Đứng dậy, y nhìn chằm chằm đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Diệp Cửu Thu, cúi đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay ngươi bị khi dễ, đúng không?”

“Vì cái gì không nói cho sư phụ?”

“Ta biết ngươi nghĩ cái gì. Lòng tự trọng của đại thiếu gia, đúng hay không? Rõ ràng ở trong nhà bị một chút ủy khuất cũng muốn nơi nơi tìm người cáo trạng, trái lại, vì cái gì ở chỗ này lại có cái ngạo khí không đáng một xu kia?” Y phảng phất như đang tự hỏi tự trả lời, “Không muốn bị người ta nói là có chỗ dựa? Không muốn được đối xử đặc biệt? Muốn đạt đướ sự tán thành cùng tôn trọng của người khác?”

“Ngây thơ! Không biết tự lượng sức mình!”

“Có chỗ dựa vì sao không cần? Năng lực của ngươi còn xa mới đạt đến độ chỉ cần dựa vào chính mình a.”

“Ngươi có biết chỉ dựa vào chính mình hiện tại, ngươi sẽ bi thảm đến mức nào không?”

Y dừng một chút, khóe môi cong lên một nụ cười sung sướиɠ: “Diệp Cửu Thu, cái này mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Xoay người, y đi về phía hắc quan, nhưng bước hai bước, phát hiện tóc bị kéo. Quay đầu lại nhìn, là Diệp Cửu Thu không biết từ nào đã đem một lọn tóc của y chụp tới, quấn quanh ngón tay, nắm chặt muốn chết.

“Buông tay!” Y thấp giọng trách mắng, nhưng lời nói ra khỏi miệng xong, mới đờ đẫn phát hiện chính mình nói không biết là cho ai nghe. Đầu sỏ gây tội còn đang nằm ở trên giường, ngủ thực sâu.

Gia hỏa đáng chết! Thật muốn gϊếŧ người!

Lấy khí thế cực kỳ dọa người trở về trước giường, động tác lại cực kỳ nhu hòa, nhanh chóng đẩy ngón tay Diệp Cửu Thu ra, kéo tóc của chính mình về một phen. Sau đó trở về nằm xuống hắc quan, “Xoát” một tiếng khép lại nắp quan tài.

Dù sao tên ngốc này cũng sắp sẩy chân, căn bản không cần y nhúng tay!

Diệp Cửu Thu cảm thấy bản thân mơ giấc mộng.

Trong mộng có người thực ôn nhu mơn trớn khuôn mặt mình, ngón tay người kia lạnh như băng, nhưng động tác lại cực kỳ ôn nhu, phảng phất như an ủi, làm người ta lưu luyến không thôi.

Người nọ còn bên tai hắn nói rất nhiều lời, cụ thể là nói cái gì hắn không nhớ nổi, nhưng lại cảm thấy, những lời đó nghe thực bi thương, người nói ra những lời đó cũng thực bi thương, so với chính mình hiện tại còn bi thương hơn nhiều, làm hắn trái lại muốn an ủi y.

Sáng sớm, hắn mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy sau, liền ở trên giường sững sờ. Tràn ngập trong đầu đều hình bóng của người trong mộng, sống mũi cay cay, lại không phải vì chính mình, mà là vì người kia.

Hắn mơ thấy là ai nhỉ? Diệp Cửu Thu ôm đầu gối ngẩn ngơ, hắn có nhận thức người kia sao?

Nhận thức mà nói, vì sao không nghĩ ra? Không quen biết mà nói, vì sao cảm tình lưu lại trong mộng nồng nhiệt như thế?

Thẳng đến khi bụng đói kêu “ùng ục”, hắn mới hoảng hốt từ trong hồi ức tỉnh lại.

“Kiểu gì cũng sẽ có ngày nhớ ra.” Hắn lầm bầm lầu bầu, sau đó nhanh chóng nhảy xuống giường rửa mặt. Ngày hôm trước trải qua một trận khóc đến thống khoái, cảm xúc bị đè nén giống như đã phát tiết toàn bộ ra ngoài.

Đã ở chỗ này, trừ bỏ hảo hảo tu luyện, tu luyện đến mức có thể tự mình rời đi, còn có biện pháp nào khác đâu?

Này không phải là việc sớm đã minh bạch hay sao?

Diệp Cửu Thu nghĩ, chọn mệnh thi, tu luyện, về nhà, ba cái thử thách ban đầu, hiện tại còn dư hai cái.

Tu luyện, về nhà.

Hắn sẽ nỗ lực cho đến thời khắc kia.