Q1-Chương 7: Sư phụ

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu đi đến nơi tu luyện của Phong Ngọc Thư.

Nơi này là một vách núi chung quanh đáy cốc ngoài trung tâm Âm Thi tông, chướng khí âm khí đều vô cùng thưa thớt, cũng không biết vì sao đường đường là một trưởng lão làm sao lại chọn một nơi tu luyện "cằn cỗi" như vậy. Phong Ngọc Thư khoét ra một thạch đài rộng lớn trên vách núi, bên trên xây dựng mấy gian nhà trúc mặc ngọc.

Diệp Cửu Thu đứng dưới vách núi, dùng linh lực kích hoạt ngọc giác Phong Ngọc Thư giao cho hắn.

Một vệt sáng chợt lóe trên ngọc giác, đánh vào chỗ nào đó trên vách núi, vô hình gây nên từng cơn sóng gợn trong hư không. Thân thể Diệp Cửu Thu nhẹ đi, bị lôi kéo, không tự chủ được bay lên trên không, cuối cùng rơi trên đài đá.

Hắn nhìn bốn phía một chút, ánh mắt ngạc nhiên. Bốn phía nhà trúc, có hoa thơm cỏ lạ, thanh nhã động lòng người, trong không khí âm trầm của Âm Thi tông có vẻ không thích hợp.

Nhưng hắn thích nơi này.

Diệp Cửu Thu đang cân nhắc tính khả thi của việc chuyển tới nơi này ở cùng sư phụ, nhưng đến khi hắn đi vào một gian nhà trúc, gặp được Phong Ngọc Thư, cái vọng tưởng này của hắn dưới khuôn mặt như băng như tuyết của Phong Ngọc Thư liền lặng yên rút lui.

Nhất định sẽ không đáp ứng hắn. Diệp Cửu Thu lén lút liếc nhìn thần sắc lạnh nhạt hờ hững của sư phụ mình, không cảm thấy sư phụ có thể giống như người nhà, yêu sách gì cũng có thể đáp ứng.

Đôi mắt của Phong Ngọc Thư trống rỗng, phản chiếu thiên địa, lại không phản chiếu được bóng người đứng trước mặt.

Hắn sẽ không để ý bất cứ người nào, kể cả đệ tử duy nhất của hắn.

Diệp Cửu Thu nhạy cảm ý thức được điểm này, không dám tiếp tục bừa bãi trước mặt Phong Ngọc Thư nữa.

Hắn cẩn thận dè dặt như đang ở trước mặt thầy giáo trong gia tộc, đến thở mạnh cũng không dám. Sau khi kêu một tiếng sư phụ, theo ý của Phong Ngọc Thư bỏ hắc quan xuống, ngồi trên bồ đoàn.

Phong Ngọc Thư ngồi trên bồ đoàn đối diện hắn, bên tay trái là quan tài bằng thanh đồng của chính hắn, bên trên có khắc hoa điểu trùng ngư*, cảm giác trang trọng của phong cách cổ xưa kỳ quái áp đảo âm khí dày đặc, tựa như bản thân Phong Ngọc Thư, không nhiễm một chút mùi vị âm trầm của Âm Thi tông. Trên vách tường đằng sau treo một bức họa thủy mặc đan thanh**, tranh Diệp Cửu Thu không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn thoáng qua, mơ hồ là một bóng lưng mông lung, trong bối cảnh mực vẩy nhàn nhạt nhìn không rõ ràng lắm.

* dòng tranh lâu đời của Trung Quốc vẽ hoa cỏ, chim chóc, côn trùng ( ong, bướm,...), cá

** tranh thủy măc có cả màu đỏ (đan) và xanh (thanh)

(Tác phẩm Thụy khí trình tường do bốn tác giả vẽ chung)

Ánh mắt Diệp Cửu Thu đảo nhanh toàn bộ căn phòng, cuối cùng rơi trên vạt áo rũ dưới mặt đất của Phong Ngọc Thư.

Hắn nhìn chằm chằm một chỗ đó, ngắc nga ngắc ngứ nói ra vấn đề gặp phải trong tu luyện.

Phong Ngọc Thư nói rất ít, chỉ chỉ điểm vài câu sau khi Diệp Cửu Thu nói ra vấn đề, hắn cơ hồ không phải suy nghĩ, nhưng từng chữ châu ngọc, lập tức điểm tại chỗ mấu chốt, khiến Diệp Cửu Thu tự nhiên hiểu ra.

Không hổ là Kim Đan trưởng lão.

Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng rõ ràng chính mình đã lượm được tiện nghi lớn, cũng minh bạch người bên ngoài đỏ mắt đố kị với hắn đều có đạo lý.

Chỉ cần một lần giải đáp nghi vấn trong tu luyện, về mặt tu luyện hắn ít nhất có thể tiết kiệm công sức nửa năm đi đường vòng.

Cuối cùng, Diệp Cửu Thu mới hỏi về hắc quan của mình.

"Sư phụ, bây giờ ta còn chưa có cách nào thao túng cái hắc quan này, mệnh thi cũng không thả ra được, có phải ta làm không đúng chỗ nào không?" Hắn khiêm tốn thỉnh giáo.

Phong Ngọc Thư nhàn nhạt nói: "Làm cho ta xem."

Diệp Cửu Thu gật gật đầu, vận chuyển linh lực. Trong thức hải của hắn, có thể cảm nhận rõ ràng có hai sợi dây vô hình, một cái liên kết với hắc quan tài, một cái liên kết với mệnh thi bên trong quan tài. Bất kể là hắc quan hay mệnh thi, cũng giống như là một phần thân thể hắn, có thể cảm nhận được, làm cho hắn trong tiềm thức cảm thấy có thể thao túng được.

Chỉ cần hắn muốn giơ cánh tay lên, là có thể nâng lên. Nhưng hắc quan tài và mệnh thi, tuy hắn cảm giác có thể tùy ý thao túng, mệnh lệnh truyền đến, lại không giải thích được không có động tĩnh.

"Cảm giác được cái gì?" Phong Ngọc Thư hỏi.

Diệp Cửu Thu đem cảm giác như thật miêu tả lại một lần.

Phong Ngọc Thư nghe xong, trầm mặc rũ mắt, lần đầu tiên suy tư trầm ngâm.

Diệp Cửu Thu nhất thời có chút khẩn trương, chẳng lẽ vấn đề này tương đối nghiêm trọng?

Hắn nín thở an tĩnh chờ đợi, một tay theo bản năng vuốt ve hắc quan tài để bên cạnh, giống như làm vậy có thể làm hắn bình tĩnh lại tâm tình.

Một lát sau, Phong Ngọc Thư mới mở miệng, ngữ khí chậm rãi lại thận trọng: "Việc này, ngươi không thể nói với người khác."

"Vâng." Diệp Cửu Thu trước tiên thành thật đáp lại, mới hỏi lại, "Tại sao ạ?"

"Pháp bảo hoặc pháp khí bình thường, chỉ cần luyện hóa, là có thể tùy tâm thao túng sử dụng." Phong Ngọc Thư nói, "Nhưng có một loại pháp bảo, hoặc là quá mức cường đại, hay là bản thân có linh, sau khi bị người luyện hóa, vẫn cần thời gian dài rèn luyện uẩn nhưỡng, cuối cùng mới có thể dễ sai khiến. Nhưng có thể đến cuối cùng, tu sĩ không đạt tới yêu cầu sự dụng của pháp bảo, hoặc là pháp bảo có linh không tiếp nhận người sở hữu, pháp bảo vẫn như cũ không cách nào sử dụng."

Ánh mắt của hắn rơi trên hắc quan của Diệp Cửu Thu: "Thi khôi của Âm Thi tông giống như pháp bảo của những tu sĩ khác. Hắc quan và thi khôi của ngươi đến từ Vạn Mộ Phần Tràng... Chúng rất trân quý cũng rất cường đại, ngươi phải cẩn thận quý trọng, cẩn thận tu luyện, mới xứng hai thứ chí bảo này."

Diệp Cửu Thu cũng không tính là quá ngốc, chớp chớp mắt liền hiểu Phong Ngọc Thư nói gì, đây là nói hắc quan cùng mệnh thi của hắn quá lợi hại, cho nên bây giờ hắn mới không cách nào thao túng?

Tâm tình lo lắng bất an của hắn được cân bằng, khóe môi nhếch lên đường cong cong nho nhỏ, nói như vậy, đây là chuyện tốt. Chỉ cần hắn kiên trì uẩn dưỡng mệnh thi, một ngày nào đó hắn sẽ nhận được thu hoạch gấp bội.

Hắn hoàn toàn không nhìn tới một khả năng khác Phong Ngọc Thư nói đến "Đến cuối cùng, pháp bảo vẫn như cũ không cách nào sử dụng".

Phong Ngọc Thư thấy ánh mắt thiếu niên không giấu nổi mừng rỡ trong nháy mắt trở nên sáng lấp lánh, lặp lại một lần: "Nhớ kỹ, việc này không được nhắc lại với bất cứ người nào!"

Diệp Cửu Thu cong cong con ngươi gật đầu liên tục, ta hiểu mà ta hiểu mà, thất phu vô tội hoài bích có tội, đại ca đã dạy ta.

"Thi khôi của ngươi tạm thời không cách nào dùng, cầm lấy cái này, đủ ứng phó một hai." Phong Ngọc Thư lấy ra một thanh kiếm trúc màu xanh biếc, ánh mắt không dấu vết lướt qua vệt bùn đất trên y bào của Diệp Cửu Thu, ngữ khí lãnh đạm, "Ngươi còn có nghi hoặc gì?"

Diệp Cửu Thu lắc đầu, tự giác hiểu sư phụ đang đuổi hắn đi.

"Đa tạ sư phụ." Hắn thận trọng tiếp nhận kiếm trúc, cung kính đứng lên cáo biệt. Thật muốn ở lại chỗ này, nhưng... Hắn lưu luyến nhìn lướt qua gian nhà trúc này, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú không chút gợn sóng của Phong Ngọc Thư, rời khỏi thạch đài.

Nhẹ nhàng hạ trên mặt đất, Diệp Cửu Thu ngẩng đầu nhìn thạch đài, càng phát giác sư phụ của mình hoàn toàn không hợp với Âm Thi tông. Nếu như nói đám người Âm Thi tông bị tiêm nhiễm sự âm trầm của khí tức u minh, vậy Phong Ngọc Thư chính là cao sơn lưu thủy*, là mây trắng trên cao. Chỗ duy nhất tương tự của bọn họ là, đều không có một chút nhân khí.

* Nghĩa đen: Núi cao, nước sâu. Nghĩa bóng: Cảnh đẹp có hồn, hữu tình.

Phong Ngọc Thư dù có cõng quan tài, cũng không giống trưởng lão Âm Thi tông.

Nhưng nếu để Diệp Cửu Thu chọn lại một lần, hắn vẫn sẽ chọn Phong Ngọc Thư làm sư phụ.

Diệp Cửu Thu nhìn kiếm trúc trong tay, tùy ý khoa tay múa chân mấy tư thế, càng nhìn càng thích, cái này so với thi khôi còn tốt hơn nhiều. Hắn cõng quan tài chạy về chỗ ở của mình, không chờ được muốn luyện hóa kiếm trúc, thử một lần cảm giác thao túng pháp bảo.

Thời điểm trở lại nơi ở, ở ngoài cửa hắn gặp được Bạch Nhiên đang đợi.

"Bạch sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì?" Diệp Cửu Thu nghi hoặc, bọn họ vừa mới gặp mặt trước đó.

"Cũng không có chuyện gì đặc biệt." Bạch Nhiên mỉm cười nói, "Chỉ là Diệp sư đệ lần đầu gặp Phong trưởng lão, ta có chút nhớ tới tình huống của đệ. Bất quá xem thần sắc ngươi bây giờ, Phong trưởng lão hẳn là đối đãi đệ không tồi."

Diệp Cửu Thu trong lòng ấm áp: "Bạch sư huynh không cần lo lắng, sư phụ dạy đệ rất nhiều. Nhìn xem, chuôi kiếm trúc này là sư phụ đưa cho đệ." Hắn lấy kiếm trúc ra cho Bạch Nhiên xem.

Kiếm trúc trong vắt một màu ngọc bích, bàn tay cầm lấy ôn nhuận tinh tế, làm người xem tâm hỉ, vừa nhìn liền rõ pháp bảo thượng hạng.

Mắt Bạch Nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Phong trưởng lão thế mà lại đưa đệ một món pháp bảo!"

Diệp Cửu Thu mờ mịt nhìn hắn, có gì không đúng sao?

Bạch Nhiên thấy hắn lơ mơ, không khỏi buồn cười, sâu đệ này lấy được thứ tốt vậy mà cái gì cũng không hiểu, chuyện này mà truyền đi, không biết sẽ tức chết bao nhiêu đồng môn.

Hắn lúc này mới lên tiếng giải thích cho Diệp Cửu Thu.

Pháp khí không nhập giai trong Tu chân giới đều chỉ được gọi là là pháp khí, pháp khí nhập giai mới có thể gọi là pháp bảo. Pháp bảo phân thành bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng. Như thi khôi Âm Thi tông đệ tử bình thường luyện chế, mới bắt đầu cũng chỉ là pháp khí không nhập giai, phải sau nhiều lần luyện chế, mới có thể tiến giai thành thi khôi Hoàng cấp sơ giai.

Nói cách khác, đệ tử Âm Thi tông có thi khôi Hoàng cấp sơ giai, không hơn mấy trăm người.

Diệp Cửu Thu đã tiến vào Thánh địa chọn mệnh thi, bây giờ còn nhận được một pháp bảo Hoàng cấp trung giai.

Bạch Nhiên cười khẽ, cái này sẽ khiến bao người đỏ mắt đây.

"Hơn nữa đệ xem, kiếm trúc này hẳn là được luyện chế từ Kim Lôi trúc, Kim Lôi trúc chí dương chí cương, vừa vặn khắc chế thi khôi của Âm Thi tông ta." Bạch Nhiên cảm thán, "Trong Âm Thi tông, cũng chỉ có Phong trưởng lão mới có thể luyện chế vật ấy."

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Cái này..." Bạch Nhiên chần chừ một chút, sau đó hạ âm lượng xuống, "Diệp sư đệ đại khái không biết, Phong trưởng lão hắn... Lúc trước, từng là đối thủ một mất một còn của Âm Thi tông ta, đệ tử thiên tài Thanh La tông trọng điểm bồi dưỡng. Thanh La tông đã từng nói, có Phong Ngọc Thư, Thanh La tông bọn họ sớm muộn sẽ trở thành tông môn nhất lưu của Tây đại lục, sánh ngang chính đạo cự phách Nhất Kiếm tông."

Diệp Cửu Thu kinh ngạc: "Vậy thế nào?"

"Sự tình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm." Bạch Nhiên lắc lắc đầu, "Thời điểm ta tiến vào tông môn, Phong trưởng lão, không, khi đó hắn chưa kết đan, chỉ là sư thúc Trúc Cơ kỳ, lúc đó đã ở đây rồi. Hắn từ Thanh La tông đến Âm Thi tông như thế nào, ta cũng chỉ nghe chút lời đàm tiếu, chủ yếu vẫn nghe được từ đệ tử bên Thanh La tông."

"Bọn họ sẽ nói với chúng ta?" Diệp Cửu Thu hỏi, Thanh La tông chẳng lẽ không phải là đối thủ một mất một còn của Âm Thi tông?

Bạch Nhiên trào phúng nhếch khóe môi: "Sẽ sao? Cái này tạm thời không đề cập tới, Diệp sư đệ có biết, thi khôi của tuyệt đại bộ phận đệ tử Âm Thi tông ta đều là từ đâu mà đến không?"

Diệp Cửu Thu dự cảm không ổn lắc đầu.

"Đều là săn được." Bạch Nhiên nhẹ nhàng nhả từng câu từng chữ, nói ra lại làm Diệp Cửu Thu nổi da gà, "Âm Thi tông tiếp giáp Thanh La tông, cận thủy lâu đài*, cần thi thể tươi mới luyện chế thi khôi, lựa chọn hàng đầu chính là đệ tử Thanh La tông. Có nói thế nào thì thi thể của tu sĩ vẫn tốt hơn so với người phàm."

* lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

"Đám đệ tử Thanh La tông đó nhìn thấy chúng ta, thỉnh thoảng sẽ có người mắng lớn, nói Âm Thi tông ta thủ đoạn đê tiện, mê hoặc Phong sư thúc Phong Ngọc Thư của bọn họ, nếu không, Thanh La tông sớm muộn dưới dẫn dắt của Phong sư thúc sẽ diệt trừ Âm Thi tông ta."

Hắn mỉm cười nhìn Diệp Cửu Thu sắc mặt trắng bệch, làm bộ chợt nhớ tới: "Qua hai tháng nữa, đệ tử nội môn mới vào sẽ theo trưởng lão mang đội ra ngoài săn bắn. Không biết Diệp sư đệ có muốn gia nhập hay không? Nói không chừng có thể túm được ai đó hỏi một chút tình huống của Phong trưởng lão."

Diệp Cửu Thu nghe hắn nói, sau khi an tĩnh một hồi, dường như mới phản ứng được lắc đầu, chỉ là cần cổ cứng ngắc tưởng như có thể phát ra tiếng kẽo kẹt.

Săn bắn? Thi thể tươi mới? Gia nhập?

Đầu óc hắn bị đống thông tin này liên tiếp kí©h thí©ɧ đến mức hồ đồ, cả người choáng váng, sau đó Bạch Nhiên cáo từ hắn như thế nào hắn cũng không nhớ rõ, thời điểm tỉnh lại từ mấy chữ săn bắn kia, hắn đã ngồi trên giường từ lâu, ngồi đến mức hai chân tê dại.

Hắn ngước mắt, nhìn bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, đáy mắt không giấu nổi sợ hãi và bất lực.

Hắn lần đầu tiên tự thân cảm nhận được, tông môn hắn gia nhập, là một ma đạo tông môn huyết tinh tàn khốc.

Thứ dọa người nhất nơi này, cũng không phải bản thân thi khôi, mà là toàn bộ tông môn luyện chế thi khôi.

Hà Sơn Kiến, Bạch Nhiên, sư phụ... Có phải đều đã từng gϊếŧ người, sau đó luyện chế thành thi khôi?

Mệnh thi của hắn, là bị ai gϊếŧ? Bị ai luyện chế thành thi khôi?

Hắn về sau, sẽ phải tự tay gϊếŧ người? Luyện chế thi khôi?

Nơi này... Thật đáng sợ!

Cúi đầu, hắn cuộn mình dùng sức vùi mặt vào trong đầu gối, Diệp Cửu Thu từ lúc vào Âm Thi tông đến giờ, lần đầu tiên ươn ướt con ngươi.