Q1-Chương 9: Khıêυ khí©h

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu bắt đầu vùi đầu tu luyện, đem những gì học được từ chỗ Phong Ngọc Thư biến thành hiểu biết của mình, tốc độ tu luyện so với trước kia tiến triển cực nhanh.

Hóa ra không phải tư chất hắn kém, mà chỉ là dùng phương pháp không đúng mà thôi.

Diệp Cửu Thu dần dần có niềm tin đối với chính mình. Hắn hiện giờ không thèm nghĩ đến những việc quá xa xôi, mục tiêu trước mắt rất rõ ràng cùng thực tế, một là tu luyện mấy bộ pháp quyết Bạch Nhiên chọn cho hắn đến viên mãn, hai là mở ra hắc quan, thao túng mệnh thi.

Hắn mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, thì chỉ có nói chuyện đối với hắc quan. Có khi Bạch Nhiên tới chơi, hắn cũng sẽ hướng Bạch Nhiên thỉnh giáo một ít vấn đề nhỏ trong tu luyện. Bạch Nhiên thường xuyên nhắc đến một đệ tử Thiên Ma Cung tới Âm Thi Tông làm khách tên Dương Hoành, ngữ khí tán thưởng, nói có cơ hội nhất định phải cho bọn họ gặp mặt, hảo hảo kết giao.

Diệp Cửu Thu đối Dương Hoành được Bạch Nhiên khen ngợi không thôi cũng thập phần tò mò, chỉ là hắn đang trong thời gian tu luyện, việc gặp mặt tạm thời bị gác lại.

Hắn không để ý đến chuyện bên ngoài, tự nhiên không để ý đến đám đệ tử trẻ tuổi của Âm Thi Tông, những sóng ngầm liên quan tới hắn lặng lẽ sôi trào.

Ngọn nguồn sự tình là từ trên người bọn Vương Lâm lúc trước khi dễ hắn.

Ngày ấy sau khi Vương Lâm kích động đối với Diệp Cửu Thu động thủ, đám người trong lòng sợ hãi, sợ Diệp Cửu Thu tìm trưởng bối cáo trạng. Diệp Cửu Thu có thân phận gì bọn chúng đều rõ ràng, một khi bại lộ việc tìm Diệp Cửu Thu gây phiền toái, bọn chúng tuyệt đối sẽ bị bắt vào pháp hình đường. Chỗ kia, chỉ có vào mà không có ra.

Nhưng qua một đoạn thời gian lo lắng đề phòng, bọn chúng lại phát hiện tông môn gió im biển lặng, một chút dấu hiệu xảy ra chuyện cũng không có. Bọn chúng lại tìm người trong cuộc nói bóng nói gió, cuối cùng kinh ngạc phát hiện đại thiếu gia kia sau khi bị bọn họ khi dễ, lại tự chịu đựng, không nói với ai.

Gia hỏa kia bị ngu à?

Phản ứng đầu tiên của bọn Vương Lâm chính là như thế. Thật là một tên ngu ngốc khiến người ta bật cười! Ghê tởm y như mấy lão già chính đạo.

Nếu đổi lại là bọn chúng có bối cảnh như Diệp Cửu Thu, nhất định sẽ làm cho gia hỏa không biết tốt xấu này sống không bằng chết! Không đau đến thấu xương, không bảo đảm không tái phạm.

Ngay sau đó bọn chúng lại mừng như điên, tính mạng chi ưu vô lự*, đám xin ra ngoài làm nhiệm vụ cũng hoan thiên hỉ địa trở về, chỉ kém đem rượu đến trước cửa Diệp Cửu Thu ăn mừng một phen, cảm tạ Diệp gia lòng dạ rộng lớn.

* Ưu phiền được giải quyết, không cần lo lắng nữa

Vì thế lúc sau, tin tức Diệp Cửu Thu hành vi nhẫn nhục, “ đức cao vọng trọng” từ trong đám đệ tử trẻ tuổi nhanh chóng truyền ra khắp Âm Thi Tông.

—— Vị kia đại thiếu gia mới tới thập phần có cốt khí, bị khi dễ cũng không nháo đến trưởng bối.

Không biết từ khi nào, đệ tử Âm Thi Tông đều nghe được lời đồn đại.

Hoàn toàn đồng nghĩa với “Tùy tiện động thủ, dù sao cũng không cần lo lắng về sau” ý tứ.

Bạch Nhiên hành tẩu ở Âm Thi Tông, tự nhiên cũng nghe qua đồn đại này nọ. Hắn mỉm cười cảm thán với Dương Hoành: “Chúng ta đều đoán sai rồi, không nghĩ tới hắn thế nhưng không rên một tiếng, chẳng nói với ai.” Còn tưởng rằng hắn phải phí một phen công phu mới giữ được bọn Vương Lâm, không nghĩ tới kế hoạch của hắn hoàn toàn không cần thực thi.

Dương Hoành chỉ nói: “Hắn cũng không phải là người trong ma đạo, suy nghĩ tất nhân là khác với chúng ta.” Mà hắn đúng là coi trọng điểm này của Diệp Cửu Thu, hứng thú dào dạt.

Bạch Nhiên không tỏ ý kiến, nhưng mỗi lần bái phỏng Diệp Cửu Thu, lại không nhắc đến nửa chữ về lời đồn đại bên ngoài. Hắn muốn tận mắt nhìn xem, phải như thế nào Diệp Cửu Thu mới vứt bỏ một thân sạch sẽ cùng thiên chân, phải đến khi nào mới có thể trở thành ma đạo tu sĩ giống bọn họ.

Những lời đồn đại này, vừa lúc có thể lợi dụng.

Một bàn tay vô hình quạt gió thêm củi, hết thảy đều bị che giấu khỏi cao tầng Âm Thi Tông*, dưới mặt ngoài bình tĩnh không dấu vết khuếch tán.

*câu này ta chém. Có ai biết dịch ko: 一切都瞒着阴尸宗的老一辈.

Lại một tháng qua đi, thời điểm lĩnh đan dược đầu tháng đã tới.

Lúc này, pháp quyết Diệp Cửu Thu tu luyện đều có tiến triển khả quan.

Kim Lôi Trúc kiếm bị hắn lấy về dùng, Bộ Bộ Sinh Liên tiến một tầng cảnh giới, mấy bộ pháp quyết công kích cũng đã nhập môn. Duy nhất tu luyện tương đối khó khăn chính là pháp quyết phòng ngự Âm Xá quyết.

Diệp Cửu Thu có hỏi qua Bạch Nhiên, Bạch Nhiên nói cho hắn, đẳng cấp công pháp càng cao, tiến triển tu luyện càng chậm. Điểm này không cần sốt ruột, chỉ cần kiên trì bền bỉ, sau khi tu luyện thành công nhất định sẽ đạt được thành quả to lớn. Diệp Cửu Thu cũng ổn định tâm trí, không hề nghĩ nhiều.

Hắn cõng hắc quan của mình, lạnh mặt đi một đường tới tiểu Hoàng tuyền trong ánh mắt bất thiện.

Ánh mắt những người này nhìn mình tựa hồ càng thêm cổ quái. Diệp Cửu Thu vừa đi vừa nghĩ, không tự chủ nhăn mày, bầu không khí này làm hắn cảm giác thật không thoải mái, mí mắt giật giật, cảm giác hơi bất an trong lòng tràn ra.

Tăng nhanh cước bộ, vội vàng đến đứng bên bờ tiểu Hoàng tuyền, hắn mới thả lỏng thân mình đã căng cứng dọc theo đường đi, nhẹ nhàng thở ra.

Nơi này có trưởng lão phân phát đan dược, những người khác tự nhiên không dám đem cảm xúc đối với Diệp Cửu Thu lộ ra bên ngoài, mấy tên gia hỏa âm thầm cho Diệp Cửu Thu xem sắc mặt cũng tự giác ngừng lại ở chỗ này.

Diệp Cửu Thu một người đứng lẻ loi, hắn nhìn khắp nơi, muốn tìm thân ảnh Bạch Nhiên, lại thấy Hà Sơn Kiến cách đó không xa, người nọ cũng vừa lúc đang nhìn hắn... Ách, không đúng, là trừng hắn.

Không thể hiểu được! Ta lại không trêu chọc ngươi, ngươi trừng ta làm gì? Diệp Cửu Thu một đường đi tới vốn dĩ tâm tình không tốt, lập tức mở to hai mắt, hung tợn hướng Hà Sơn Kiến trừng mắt, ngươi biết trừng người, khi dễ ta không biết sao?!

Hà Sơn Kiến lập tức đen mặt, xoát một cái thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trưởng lão bên kia, rõ ràng là biểu hiện khinh thường.

Diệp Cửu Thu tự cho là một phen thắng lợi, đắc ý nhếch mày, buồn bực cùng bực bội đè nén ở trong lòng trở thành hư không, tinh thần phấn chấn hơn không ít.

Lúc này hắn mới mơ hồ hồi nghĩ tới, Hà Sơn Kiến vừa rồi mở miệng giống như đang nói với hắn gì đó?

Nói cái gì nhỉ?

Nghĩ nghĩ khẩu hình của Hà Sơn Kiến vừa rồi, hình như là ——

Trở... Về...?

Trở về? Diệp Cửu Thu nghiêng đầu nghi hoặc, trở về làm cái gì? Hắn còn chưa lĩnh đan dược đâu?

Hà Sơn Kiến này quả nhiên là không thể hiểu được, không rõ tư vị.

Đại khái là nhìn hắn không vừa mắt, muốn trêu đùa hắn? Diệp Cửu Thu không muốn vì Hà Sơn Kiến mà nghĩ nhiều, rời mắt đi, nhìn về nơi khác. Nhắm mắt làm ngơ.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ, trưởng lão đem đan dược hàng tháng phát đến tay mỗi người.

Diệp Cửu Thu lấy được liền đem đan dược bỏ vào túi trữ vật, cũng không muốn ở lại thêm, nhấc chân đi về.

Nhưng lần này, hắn còn chưa đi đến chỗ vắng vẻ, đã có người chắn trước mặt hắn.

Lại là đám người Vương Lâm kia .

Diệp Cửu Thu hơi kinh ngạc, hắn theo bản năng giương mắt nhìn một vòng xung quanh. Trưởng lão hiện tại đã rời đi, nhưng bốn phía Âm Thi Tông đệ tử còn chưa tản đi hết, có không ít người vẫn còn lưu lại nơi này, từng nhóm nhỏ giao lưu tu luyện tâm đắc tháng trước, hoặc là đang cùng nhau làm các loại giao dịch nhỏ.

Mà giờ phút này, những người kia tuy rằng đều làm việc của chính mình, nhưng cũng để lại một ít dư quang liếc về phía bên này, chú ý tới tình thế phát triển.

Diệp Cửu Thu ngạc nhiên nhìn về phía Vương Lâm, chẳng lẽ bọn chúng muốn động thủ trước mặt mọi người sao?

Bọn chúng làm sao dám?

Hoàn toàn không nghĩ tới hành động ẩn nhẫn vô vi* của mình đã làm cho đám người Vương Lâm thêm tự tin, Diệp Cửu Thu nghĩ không ra, chỉ có thể tạm thời buông xuống nghi vấn, yên lặng vận chuyển linh lực, tâm thần liên hệ Kim Lôi Trúc kiếm trong túi trữ vật, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh chiến.

* không làm gì cả

Hắn cảm thấy chính mình tu luyện tiến triển nhanh chóng, lại có tu vi Luyện Khí chín tầng —— Bạch Nhiên đã nói qua, ở Âm Thi Tông, đệ tử nội môn như Vương Lâm này cao nhất là tu vi Luyện Khí bốn năm tầng —— như vậy, lần này nhất định sẽ không giống lần trước, không hề có sức phản kháng.

“Nha, hôm nay nhìn thực không tồi.” Vương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Cửu Thu, như là bỗng nhiên phát hiện gương mặt lớn lên quá xinh đẹp của Diệp Cửu Thu, gã hắc hắc cười hai tiếng, “Lần trước không nhìn kỹ ngươi, bằng không nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi một phen.” Ánh mắt gã nhìn chăm chăm, như là có thể liếʍ hết từng lớp quần áo trên người Diệp Cửu Thu.

“Ghê tởm!” Diệp Cửu Thu chán ghét không thôi, không chờ Vương Lâm động thủ, Kim Lôi Trúc kiếm liền từ trong túi trữ vật bay ra, vèo một cái bắn đến bên cổ Vương Lâm, nghiêng sang một bên*, chỉ cần nhích lên phía trước một chút, liền có thể cắt cái đầu này xuống.

* Gốc là: 斜斜的横着

Vương Lâm đối với Diệp Cửu Thu nhất thời chủ quan, lại không kịp phản ứng, liền bị hắn chế trụ.

Mà lúc này, xung quanh bọn họ cũng nổ ra một tràng kinh ngạc, cảm thán nghị luận.

“Đó là Kim Lôi Trúc?”

“Hoàng giai trung cấp pháp bảo!”

“Quả nhiên! Nhất định là Phong trưởng lão luyện chế cho hắn !”

Trong lúc nhất thời ánh mắt nóng bỏng của đám người xung quanh đều tập trung lại đây.

Vương Lâm cũng nghiêng mắt xuống, lúc nhìn thấy Kim Lôi Trúc kiếm, càng đỏ mắt không thôi. Đây chính là pháp bảo! Hoàng giai trung cấp pháp bảo a! Trời biết, mệnh thi của gã hiện giờ còn không chưa thể thăng cấp đến hoàng giai đâu! Diệp Cửu Thu này có tài đức gì, vào Thánh địa không nói, còn có được bảo bối như vậy!

Nếu Diệp Cửu Thu giống Hà Sơn Kiến sư huynh, Bạch Nhiên sư huynh, có mấy thứ này, gã không lời nào để nói. Chính là Diệp Cửu Thu là cái loại người gì?

Ngây thơ! Ngu xuẩn! Không có thực lực! Trừ bỏ một cái lão tổ tông, hắn cái gì đều không phải!

Cho nên gã ghen tị đến điên lên được!

Vương Lâm mặc kệ Kim lôi Trúc kiếm đặt ngay bên cổ mình, đầu óc gã giống như sung huyết, con mắt đỏ lừ trừng Diệp Cửu Thu: “Ta không tin ngươi dám chém xuống! Ngươi dám chém xuống, ta sẽ không bao giờ tìm ngươi gây phiền toái!”

Diệp Cửu Thu ngây người nhìn gã, chém xuống rồi, ngươi muốn tìm ta phiền toái cũng tìm không được đi?

Vương Lâm nhếch miệng cười, xem, gã biết ngay mà, tên đại thiếu gia này thật không dám chém xuống.

Nhưng trong mắt gã càng thêm thâm trầm oán hận, xem, ngay cả việc đơn giản như vậy đều không làm được, có tư cách gì có được nhiều đồ vật mà bọn chúng liều sống liều chết mới có thể đạt được như vậy!

Vương Lâm hoàn toàn làm lơ kiếm trúc trên cổ, trong mắt toàn là hận thù, trên mặt lại mang theo ý cười, từng bước đi về phía Diệp Cửu Thu.