Q2-Chương 23: Biến hóa

Nếu bạn thích đọc truyện hãy vào truyenhdt.com của mình tên là titicacas nha... Yêu yêu ❤❤❤

Edit: Cacao

Sau này, quen liền tốt rồi.

Diệp Cửu Thu cho rằng những lời này là ôn nhu an ủi, lại phát hiện chỉ là Diệp Cửu U đơn thuần trần thuật tương lai của hắn.

Quả nhiên là... quen liền tốt. Diệp Cửu Thu hối hận ngày đó sắc trời quá mờ, làm hắn không thể nhìn thấy khóe môi ý vị thâm trường trong tiếng cười ngân của Diệp Cửu U, cho nên về sau hắn chỉ có thể cầm lấy trường kiếm, ưu thương đối mặt nhân sinh thảm thiết.

Diệp Cửu U xác thực tương đối quen thuộc với Vấn Thảo Cảnh, y cực kỳ có mục đích mà mang theo Diệp Cửu Thu đi chọn hang ổ của một đám yêu thú. Bắt đầu từ yêu thú nhất giai nhỏ yếu, một đường khiêu chiến đến nhị giai. Trong nhị giai cũng có mạnh có yếu, lấy tu vi của Diệp Cửu Thu, trước mắt phải dừng bước ở trong đám yêu thú nhị giai trung cấp, thậm chí ở trước mặt yêu thú có xu hướng gần với nhị giai đại viên mãn, hắn chỉ có thể nhận thua.

Lần lượt thấy máu, sau đó là cảm giác không khỏe, thế nhưng nhiều lần sau đó nữa, ngay cả cảm giác không khoẻ đều không có. Thay vì nói là quen, không bằng nói là chết lặng.

Hắn đã không cần Diệp Cửu U dùng thủ đoạn ảnh hưởng thần trí hắn, cho dù là ở dưới trạng thái thanh tỉnh, hắn cũng có thể không né không tránh, tay không run rẩy đâm ra Kim Lôi Trúc kiếm. Tuy rằng thấy sinh mệnh điêu tàn dưới tay chính mình, xác thật trong tâm còn run rẩy, không đành lòng, nhưng hắn lại có thể chủ động áp xuống loại không đành lòng này, dùng ánh mắt bình tĩnh phán đoán tìm kiếm nhược điểm trên thân thể yêu thú.

Nửa tháng sau, Diệp Cửu Thu quay đầu lại, chợt cảm thấy chính mình nửa tháng trước vô cùng xa lạ.

Hắn ngẫu nhiên sẽ nhìn đôi tay chính mình, trắng nõn, trong tay có một tầng kén hơi mỏng vì cầm kiếm, đây tựa như là bằng chứng trưởng thành trong nửa tháng của chính mình. Vết thương trên thân thể hắn lúc đánh nhau, bởi vì hắn tu luyện Âm Xá quyết, sớm đã khép lại, còn không lưu lại nửa điểm dấu vết. Nếu không phải thân thể nhớ kỹ những đau đớn đó, Diệp Cửu Thu có khi sẽ hoảng hốt hoài nghi những lần chiến đấu kịch liệt đó có phải chỉ là hắn tự mình vọng tưởng ra hay không.

Lúc này, chính bản thân bọn họ đi vào chỗ sâu trong Vấn Thảo Cảnh, ở một nơi dưới chân núi cao. Ban đêm hạ xuống, mây đen giăng đầy trên bầu trời, mưa phùn tí tách bay.

Diệp Cửu Thu đang cùng một con tê tê nhị giai cao cấp giằng co.

Con tê tê lớn cỡ một con nghé con, thân thể hẹp dài, tứ chi thô ngắn, mặt ngoài thân thể bao trùm một lớp vảy cứng rắn, nước mưa dính ướt thân mình nó, càng thêm vẻ đen bóng. Nó ban đêm ra ngoài kiếm ăn, lại đυ.ng phải đoàn người Diệp Cửu U tìm tới cửa.

Nhưng cũng còn tốt, hai cái nhân loại làm nó cảm thấy đặc biệt nguy hiểm chỉ đứng một bên thúc thủ bàng quan, vẫn chưa nhúng tay.

Mà một cái trước mặt này, nó đã cùng đối phương đánh qua mấy cái hiệp, tuy rằng vẫn tương đối khó giải quyết, nhưng nó còn có cơ hội chạy trốn.

Diệp Cửu Thu nhìn chằm chằm yêu thú trước mắt, phòng ngự của nó rất lợi hại, Âm Phong thuật đả thương thần hồn nhiều nhất chỉ có thể làm động tác của nó chậm chạp hơn một chút, trên lân giáp ngay cả một cái bạch ngân cũng đều không lưu xuống được. Mà Thi Sát thuật hắn tu bởi vì xưa nay thu thập quá ít độc vật, uy lực hoàn toàn không phát huy ra được. Duy nhất chỉ có Kim Lôi Trúc kiếm có thể phá vỡ lân giáp, nhưng sau khi gọt một khối thịt ở mông nó, đã bị nó dâng lên cảnh giác, không còn có thể chạm vào người nó nữa.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, lần sau hồi tông nhất định sẽ tu một bộ kiếm pháp, nếu không hoàn toàn phải ủy khuất trường kiếm sư phụ tặng hắn rồi.

Tu luyện kiếm pháp là chuyện sau này, chỉ là nếu không lập tức nghĩ ra biện pháp, con yêu thú tê tê liền sẽ chạy trốn.

Diệp Cửu Thu mím chặt môi, hắn không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết ánh mắt Diệp Cửu U lúc này chắc chắn đang dừng trên người hắn. Hắn còn nhớ rõ, vài lần trước hắn đấu với yêu thú nhị giai cao cấp bị thua, ngay khi ánh mắt Diệp Cửu U từ trên người hắn dời đi, trong lòng hắn nổi lên tự trách cùng không cam lòng. Nếu nỗ lực nhiều hơn một chút, có phải hay không người nọ sẽ luôn nhìn chính mình, vì mình thắng lợi mà cảm thấy vui mừng?

Mấy phen triền đấu qua đi, khí tức của hắn có chút không xong. Hắn cũng không dư thừa linh lực đi tránh mưa, vì thế từ sợi tóc đến quần áo, toàn bộ đều ướt sũng. Sợi tóc dính trên gò má tái nhợt, vải vóc quần áo tất cả đều dán lên thân thể, làm hắn nhìn qua đủ loại chật vật.

Hà Sơn Kiến ôm tay nhìn, một lát sau dự tính nói: “Bằng thực lực của hắn, còn chưa thể đả thương con yêu thú này.” Một đường này, hắn tự nhiên nhìn ra Diệp Cửu U có mục đích mài giũa rèn luyện Diệp Cửu Thu, hắn tương đối vui vẻ nhìn bộ dáng Diệp Cửu Thu chật vật xui xẻo, cũng thuận theo cách làm của Diệp Cửu U, một đường đều nhìn. Ngẫu nhiên thấy được Diệp Cửu Thu vấp phải trắc trở, giải quyết không được yêu thú, hắn mới có thể ra tay. Về phần Diệp Cửu U, Hà Sơn Kiến cũng không trông cậy vào nhân gia sẽ hạ thân mình tôn quý đại tài tiểu dụng trên việc này.

Mà lúc này hắn cảm thấy, không sai biệt lắm cũng nên ra tay.

Diệp Cửu U đang muốn gật đầu, lại thấy ngón tay Diệp Cửu Thu như linh điệp uyển chuyển, ở giữa không trung lôi ra vô số hư ảnh.

Huyễn thuật, Lạc Anh quyết.

Chỉ thấy quanh thân Diệp Cửu Thu có trăm hoa ngàn đóa nở rộ, cánh hoa từ hư ảnh dần dần ngưng thực, từ một chuyển trăm, từ trăm hóa ngàn, lả tả hỗn loạn mà bay xuống, loạn hoa mê người.

Trong mắt người ngoài còn như thế, Lạc Anh quyết nhằm vào con tê tê chắc chắn cảm giác càng sâu.

Nó đột nhiên gian mất đi phương hướng, ở trong ảo cảnh tả xung hữu đột nhưng làm thế nào cũng không thoát nổi, cuối cùng một đầu đυ.ng trúng Diệp Cửu Thu đang cầm kiếm mà đợi, bị Kim Lôi Trúc kiếm nhất kiếm xuyên tim.

Lúc này đây, hắn không muốn lại làm Diệp Cửu U thất vọng nhìn về phía khác. Diệp Cửu Thu nhìn thi thể dưới kiếm, trong mắt kiên quyết.

Con tê tê đã chết.

Huyễn thuật mê hoặc, cuối cùng đâm một kích trí mạng sao? Rốt cuộc cũng có một chút bóng dáng kỹ xảo chiến đấu.

Hà Sơn Kiến hơi chút kinh ngạc nhướng mày, hắn một đường nhìn Diệp Cửu Thu nhanh chóng trưởng thành, hiện giờ tới trình độ này, hắn thực sự kinh ngạc không nhỏ. Nếu là nửa tháng trước có người nói cho hắn, đại thiếu gia cũng có thể xử lý một con yêu thú nhị giai cao cấp, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường, một tát vả bay cái mỏ nói hươu nói vượn kia, nhưng hiện tại...

Hắn bĩu môi, được rồi, về sau sẽ không gọi đại thiếu gia bao cỏ nữa.

Diệp Cửu Thu dùng Kim Lôi Trúc kiếm đem yêu đan trong đầu yêu thú đào ra, lấy được sau liền hưng phấn chạy đến trước mặt Diệp Cửu U, như hiến vật quý đem yêu đan lưu chuyển linh lực hệ Thổ cho Diệp Cửu U xem. Sắc mặt của hắn vẫn là tái nhợt sau khi đại chiến, hiện tại bởi vì vui sướиɠ mà nổi lên một mạt ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Cửu U, khóe mắt cong cong phá lệ vui sướиɠ. Đây là lần đầu tiên hắn lấy được đến yêu đan nhị giai cao cấp.

Diệp Cửu U híp mắt xem bộ dáng vui vẻ của hắn, trong lòng đủ loại khó chịu. Y nghĩ đến lần đầu tiên khi bắt Diệp Cửu Thu đào yêu đan trong đầu Thủy Thử, người nọ kháng cự cùng chán ghét, khóe môi bất động thanh sắc cong lên, thanh âm thản nhiên thích ý chậm chạp nói: “Làm được rất tốt.”

Khi Diệp Cửu Thu bởi vì được y công nhận mà cười thật xán lạn, y lại không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Yêu thú nhị giai cao cấp, thân thể đã có một số bộ vị có giá trị luyện khí cùng làm thuốc. Móng vuốt cùng lân giáp của con tê tê này, đều có thể bán giá tốt, ngươi đi lấy.”

Diệp Cửu Thu mở to hai mắt, chẳng lẽ là kêu hắn đi lột da chặt móng?

Tươi cười của hắn tức khắc cứng đờ suy sụp xuống, bộ dáng sương đánh quả cà đáng thương làm buồn bực trong lòng Diệp Cửu U biến thành hư không, lập tức thần thanh khí sảng.

Không sợ đào yêu đan, bước tiếp theo liền tách rời tài liệu trên người yêu thú đi.

Hà Sơn Kiến thán phục liếc mắt nhìn Diệp Cửu U một cái, người này luôn có thể nghĩ ra các loại thủ đoạn tới lăn lộn Diệp Cửu Thu, thời điểm người nào đó trở nên đắc ý sẽ sạch sẽ lưu loát đem khí thế kiêu ngạo này đả kích xuống.

Quả thực là, Làm! Đến! Hảo!

Diệp Cửu U không tỏ ý kiến, hắn tự nhiên biết làm thế nào mới có thể đả kích đến Diệp Cửu Thu.

Vì thế hai người nhất trí hứng thú, ánh mắt sung sướиɠ nhìn Diệp Cửu Thu đang do do dự dự đi đến bên cạnh xác yêu thú, trong lúc đó còn đáng thương vô cùng quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Cửu U mấy lần, giống như hy vọng đối phương thay đổi chủ ý. Diệp Cửu U đương nhiên sẽ không thay đổi chủ ý, cho nên Diệp Cửu Thu chỉ có thể căng da đầu xuống tay đối với thi thể trước mặt.

Lần đầu tiên hắn làm loại sự tình này, so với huyết tinh trong lúc chiến đấu còn ghê tởm hơn không ít. Sẽ không làm hắn khẩn trương sợ hãi, chỉ đơn thuần là ghê tởm.

Nghẹn xuống một hơi, Diệp Cửu Thu mồ hôi đầy đầu, luống cuống tay chân bận việc nửa ngày, cuối cùng cầm lấy thành phẩm dính nhớp đầy tay, khóc không ra nước mắt nhìn lân giáp bị chính mình hủy đến không ra hình dạng, công sức đều uổng phí.

“Không sao.” Có người ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, dẫn mưa phùn tụ thành dòng, cẩn thận cọ rửa ngón tay hắn. Dòng nước lạnh lẽo mềm mại, đặc biệt thoải mái. Sau đó hắn nghe thấy thanh âm đối phương cũng lành lạnh như dòng nước này, “Sau này, sẽ quen.”

Diệp Cửu Thu nghe thấy âm thanh trái tim của chính mình rơi xuống, hắn cứng đờ quay đầu, lần này rốt cuộc thấy được tươi cười vui sướиɠ trên khóe môi Diệp Cửu U, làm lòng hắn rét lạnh, tức khắc vô cùng ưu thương. Càng làm cho hắn ưu thương hơn chính là, liền tính là như thế, hắn vẫn như cũ không muốn làm trái ý đối phương, không muốn làm đối phương thất vọng.

“Ân.” Hắn cứng đờ gật đầu, khô cằn đồng ý.

Ba người thu thập tốt, đêm đó liền đào một cái huyệt động ở dưới chân núi, làm chỗ nghỉ ngơi.

Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến đều đả tọa tu luyện, mà Diệp Cửu U vô pháp tu luyện —— từ khi trở thành mệnh thi của Diệp Cửu Thu, tu vi của y liền cùng Diệp Cửu Thu buộc chặt với nhau. Mặc dù trên thực tế tu vi của y đã là đỉnh phong trên đại lục rộng lớn, nhưng hiện tại cảnh giới có thể phát huy ra, lại giống như Diệp Cửu Thu là Luyện Khí chín tầng. Đương nhiên, cùng một cảnh giới tu vi thực lực cũng có cao có thấp, y có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng nhiều nhất là đến Trúc Cơ trung kỳ, lại muốn cao hơn nữa liền chỉ có thể sử dụng bí pháp tự mình hại mình.

Vô pháp tu luyện, y cũng vô pháp ngủ. Sau khi trở thành thi khôi, hết thảy nhu cầu sinh lý của nhân loại đều biến mất, y tuy cùng những thi khôi khác bất đồng, có ý thức của chính mình, có hỉ nộ ái ố, nhưng vẫn là sẽ không ngủ, sẽ không đói, sẽ không khát, sẽ không cảm thấy mỏi mệt, cho dù bi thương cũng sẽ không khóc, bị thương cũng sẽ không đổ máu.

Mỗi lần đến lúc nghỉ ngơi, Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến nhắm mắt tu luyện, y ngồi ở một bên nhìn, liền một lần lại một lần nhận thức được, y là thi khôi, đã không còn huyết nhục chi thân khi sinh ra làm con người nữa.

Làm một thi khôi như vậy nhân sinh hết sức không thú vị. Vốn dĩ chỉ nghĩ, thanh toán ân thù xong liền an nghỉ dưới mặt đất, nhưng hiện giờ, y lại sinh ra một chút chờ đợi cùng hy vọng đối với sau này. Y vẫn luôn cho rằng chính mình tồn tại cùng với tất cả mọi người là một sai lầm, nhưng hiện tại lại ở trên người Diệp Cửu Thu, thấy được một loại khả năng khác trong nhân sinh của mình.

Loại khả năng này làm y có điều chờ mong, vì thế sinh hoạt nhạt nhẽo không thú vị này, tựa hồ cũng có thể nhẫn nại thêm một chút.

Ánh mắt y trong chớp mắt dừng lại ở trên người Diệp Cửu Thu một cái, ngay sau đó liền dời đi, nhìn bên ngoài cửa động mưa tí tách tí tách rơi.

Chém gϊếŧ yêu thú không sai biệt lắm cũng nên dừng ở đây, kế tiếp nên chém gϊếŧ...

Đôi mắt đen nhánh của y trong một khoảnh khắc đã đông lại, đáy mắt một mảnh lạnh băng hờ hững.