Q2-Chương 24: Lệch khỏi quỹ đạo

Edit: Cacao

Trời mưa một đêm liền ngừng, sáng sớm ngày hôm sau, mây đen trên bầu trời tan đi, ánh bình minh ấm áp nhiễm lên những đóa mây trắng.

Khi Diệp Cửu Thu mở mắt ra, bị Diệp Cửu U ngồi trước mặt, nhìn chằm chằm chính mình dọa sợ.

“... Sớm.” Hắn cụp mắt xuống, giơ tay sờ sờ khuôn mặt, trên mặt hắn có gì không đúng sao?

Diệp Cửu U nhàn nhạt gật đầu, dời mắt, nói: “Ta phải về trong hắc quan một đoạn thời gian.”

Vì sao? Diệp Cửu Thu theo bản năng bắt lấy cánh tay Diệp Cửu U, bị nhiệt độ cơ thể lạnh băng kia kinh ngạc nhảy dựng, cuối cùng mới nhớ ra thân phận thi khôi của Diệp Cửu U. Có lẽ là bởi vì diệp Cửu U cùng những thi khôi khác bất đồng, càng thêm sinh động, cho nên hắn mấy ngày nay, thế nhưng bất tri bất giác cho rằng Diệp Cửu U là nhân loại bình thường, mà xem nhẹ thân phận chân chính của y.

Thi khôi về lại trong quan tài, là một việc cực kỳ bình thường. Tỷ như mệnh thi của Hà Sơn Kiến, phần lớn thời gian đều ở trong quan tài.

Nhưng Diệp Cửu Thu lại cảm thấy, Diệp Cửu U không nên giống những thi khôi đó, hàng năm bị phong bế ở trong quan tài tối tăm không thấy ánh mặt trời. Rốt cuộc, Diệp Cửu U là có tư duy có thần trí, sao có thể bị vây ở trong một tấc vuông nơi quan tài?

Nhưng hôm nay diệp Cửu U tự mình nói phải về trong hắc quan...

Diệp Cửu Thu trong lòng thắt chặt, lúc này hắn mới bừng tỉnh phát hiện chính mình ỷ lại diệp Cửu U như vậy.

Cũng phải, không có Diệp Cửu U, hắn đã sớm bị Dương Hoành Bạch Nhiên hạ độc thủ. Không có Diệp Cửu U, hắn vẫn là Diệp Cửu Thu bị mọi người khinh thường. Không có Diệp Cửu U, hắn làm sao có thể bước ra bước đầu tiên của hắn ở Tu chân giới.

Người nọ chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, đã khiến cho hắn có được vô hạn dũng khí.

Diệp Cửu U với hắn, tựa như là trụ cột tinh thần.

Diệp Cửu U vẫn chưa phát hiện trong lòng thiếu niên trước mắt tức thì đã chuyển qua rất nhiều ý tưởng, y thấy Diệp Cửu Thu trầm mặc không nói, chỉ cho là Diệp Cửu Thu luyến tiếc. Y là người hiểu rõ thời kỳ niên thiếu của mình nhất, tâm tư tỉ mỉ mềm mại, cảm tình dồi dào đến nỗi dư thừa, luôn đem tử tế của người khác ghi tạc tại đáy lòng. Diệp Cửu Thu cùng y ở chung nhiều ngày, đại khái đã xem y là bằng hữu, lúc này không buông cũng là bình thường.

Y liệu đoán không sai, đem tâm tư của Diệp Cửu Thu đoán đúng bảy tám phần.

Chính là y lại quên mất, thời điểm năm đó y còn non nớt, bởi vì trong tông Bạch Nhiên đối đãi ôn nhu, sau lại được Bạch Nhiên “Cứu vớt”, miễn khỏi bị lăng nhục, vì thế trong lòng mới ghi tạc bóng dáng của Bạch Nhiên, trong lúc ở chung mới dần dần thích Bạch Nhiên.

Nhưng là, lúc này đây, ở trong tông cho Diệp Cửu Thu trấn an cùng duy trì lớn lao chính là y Diệp Cửu U, cho dù kia chỉ là Diệp Cửu Thu đơn phương bám lấy hắc quan tìm kiếm chữa trị. Từ trong tay Dương Hoành cứu Diệp Cửu Thu vẫn là y Diệp Cửu U, cho dù y nguyên bản cũng không tính toán ra tay cứu giúp.

Kế hoạch tỉ mỉ Bạch Nhiên hết thảy đều vì sự xuất hiện của y mà xáo trộn, y thế Bạch Nhiên sắm vai đủ loại nhân vật trong sinh mệnh của y kiếp trước, tỷ như tâm linh quy túc ở trong tông môn lạnh lùng, tỷ như một bó ánh sáng kéo hắn đi ra từ trong tuyệt vọng, tỷ như người làm bạn bên cạnh trong thời điểm hắn yếu ớt nhất.

Không biết là tiềm thức tránh đi suy nghĩ này, hay là căn bản không nghĩ tới phương diện kia, Diệp Cửu U quên mất, y đã từng thích Bạch Nhiên, vậy Diệp Cửu Thu một đời này thì sao?

Diệp Cửu U không cân nhắc đến những thứ này, cho nên lần đầu tiên không đoán chuẩn suy nghĩ đăm chiêu của “chính mình quá khứ” .

Cũng không thể kịp thời phát hiện, thực tế là đã không thể đánh đồng Diệp Cửu Thu cùng với quá khứ của y nữa.

“Ánh mặt trời khắc chế thi khôi.” Y nhìn áng mây sáng lạn nơi chân trời, nhàn nhạt nói, “Trừ phi tu vi của ngươi đạt tới Nguyên Anh, nếu không ta vô pháp ở bên ngoài quan tài quá lâu.”

Diệp Cửu Thu biết điểm này, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng Diệp Cửu U là bất đồng.

Thi khôi khác đều chỉ là một khối thi thể có khả năng hành động, mà Diệp Cửu U không phải. Ngay cả Hà Sơn Kiến đã ở cùng Diệp Cửu U nhiều ngày, không phải cũng không thấy được thân phận thật sự của Diệp Cửu U sao?

“Ta trở về trong quan tài tu dưỡng, không tới mấy ngày liền đi ra.” ánh mắt Diệp Cửu U xẹt qua phượng bội treo trên eo Diệp Cửu Thu, âm thanh hòa hoãn nói, “Chính ngươi tu luyện cho tốt.”

Phượng bội kia là vật Dương Hoành cho Diệp Cửu Thu mượn. Diệp Cửu Thu vốn muốn quăng thứ này đi, lại bị y lấy tu luyện Âm Xá quyết, có phượng bội sẽ làm ít công to làm lý do, ngăn cản lại.

Hắn vẫn chưa nói cho Diệp Cửu Thu chân tướng về Âm Xá quyết.

Âm Xá quyết, Âm Xá Cửu Vũ quyết, trừ tác dụng nào đó ra, đích thực là một bộ phòng ngự pháp thuật cường đại mà thế gian ít có. Bởi vì tỳ vết nào đó mà bỏ đi không luyện, đó thật sự là phí phạm của trời.

Tuy nói trước khi Âm Xá Cửu Vũ quyết đại thành mà bị đánh dấu, liền khó thoát khỏi kết cục làm lô đỉnh. Nhưng một khi Âm Xá Cửu Vũ quyết đại thành, thì ngay cả Thiên Ma Cửu Sát thuật cũng vô pháp gây ảnh hưởng đối với nó. Diệp Cửu U gần như lạnh lùng nghĩ, nếu Diệp Cửu Thu không có bản lĩnh, trước khi đại thành bị người bắt đến đánh dấu, loại người ngay cả chính mình đều không thể bảo toàn như thế, bị đánh dấu cũng là xứng đáng.

Bởi vậy Diệp Cửu Thu đến nay, vẫn xem Âm Xá quyết chỉ là một bộ phòng ngự công pháp bình thường, cần phải tiếp tục tu luyện không ngừng nghỉ.

Thấy Diệp Cửu Thu ngoan ngoãn gật đầu, Diệp Cửu U tự cảm thấy đã giao phó xong, tay áo rộng vung lên, hắc quan dựng đứng bên người Diệp Cửu Thu liền không tiếng động mở ra. Y từng bước một đi vào, nắp quan tài ở phía sau y khép lại.

Diệp Cửu Thu yên lặng xem y đi vào, mím chặt môi.

Nguyên Anh kỳ đúng không?

Hắn cảm thụ được trong đan điền của mình ẩn ẩn có cảm giác no căng, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, cũng không xa.

Lúc này Hà Sơn Kiến mới từ từ tỉnh lại, không cần nghĩ cũng biết là Diệp Cửu U làm cái gì đối với hắn. Nhưng hắn không chút nào nhận thấy được chính mình bị người động qua tay chân, mở mắt ra xong nhanh chóng quét một vòng bốn phía, không thấy thân ảnh Diệp Cửu U. Hắn lại nhìn Diệp Cửu Thu, đại thiếu gia cảm xúc mơ hồ có chút sa sút, đã cõng hắc quan đứng đợi hắn.

Hắn nhướng mày, Diệp Cửu U lại ẩn nấp? Cũng phải, người nọ một thân đều có cảm giác thần bí quỷ dị, nên là người hành động từ một nơi bí mật nào đó. Hiện tại ước chừng là thấy Diệp Cửu Thu rốt cuộc cũng có chút thực lực như vậy, vì thế liền lại ẩn vào bóng tối.

Hắn dứt khoát không hỏi Diệp Cửu Thu, Diệp Cửu U đi nơi nào. Hắn nghĩ Diệp Cửu U mới không để Diệp Cửu Thu biết được chính mình ẩn nấp ở nơi nào.

Động thủ thu hồi nặc tức trận pháp trên cửa huyệt động, Hà Sơn Kiến chào Diệp Cửu Thu một tiếng, hai người cõng quan rời đi chân núi này.

Trước đây đều là Diệp Cửu U có mục đích dẫn đường, hiện tại hai người bọn hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác tùy ý đi.

Chỉ là hai người bọn hắn chỉ biết Diệp Cửu U dẫn đường là hướng chỗ của yêu thú, lại không biết khi Diệp Cửu U dẫn đường, bằng thần thức cường đại, cố ý tránh những người khác của Thanh La Tông cùng Âm Thi Tông. Cho nên bọn họ mới có thể nửa tháng cũng không gặp được người khác.

Hiện tại không có Diệp Cửu U, bọn hắn chỉ sợ rất nhanh liền sẽ đυ.ng phải người khác.

Ở bên kia.

Bạch Nhiên đào tẩu ngày đó đang đi cùng một đội đệ tử Âm Thi Tông, sau đó đội ngũ sáu người này của bọn họ lại gặp một tiểu đội Âm Thi Tông khác.

“Bạch sư huynh.” Đội người này sau khi nhìn thấy Bạch Nhiên, lập tức dừng lại hành lễ.

Bạch Nhiên cười hỏi tình huống của đoàn người bọn họ, khi biết được năm người còn chưa có thu hoạch gì, mở miệng mời: “Chư vị sư đệ sao không cùng ta hành động? Đám người Thanh La Tông chắc chắn là vật trong tay chúng ta.”

Người dẫn đầu kêu Tào Phi, hắn nhìn về đội ngũ phía sau Bạch Nhiên, so với bọn hắn bên này dáng vẻ chật vật, năm người bên kia hiển nhiên thong dong hơn nhiều. Có một cái đệ tử thân truyền trong đội ngũ quả nhiên là không giống nhau. Hắn trầm ngâm một lát, kết minh có chỗ tốt của kết minh, người nhiều thì thực lực mạnh, đối với đệ tử Thanh La Tông có thể dễ dàng bắt giữ. Nhưng nơi này trừ bỏ Bạch Nhiên, mỗi người đều là đối thủ cạnh tranh, không nói đến đề phòng đối phương hạ độc thủ, đơn giản nói phụ trợ lẫn nhau? Trò cười a!

Chỉ là nơi này có Bạch sư huynh trấn áp, giở thủ đoạn cùng đấu tranh nội bộ ngược lại là không có.

Tào phi có chút do dự, lại thấy phía sau Bạch Nhiên có một người đi ra, tùy tiện vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi còn lề mà lề mề cái gì! Khó có được Bạch sư huynh để mắt đến ngươi! Ta nói ngươi, lần này đi cùng Bạch sư huynh, chỗ tốt tuyệt đối không thể thiếu ngươi.”

Người này trong đám đệ tử ngoại môn cùng Tào Phi cũng gọi là một cái nhân vật, tên là Vương Mộc, là đệ đệ của Vương Lâm. Hắn xin chỉ thị nhìn Bạch Nhiên, thấy Bạch Nhiên gật đầu, mới ôm lấy bả vai Tào Phi, thì thầm: “Ta nói cho ngươi, sư... A phi, Hà Sơn Kiến cái tên phản đồ kia, ngoài ý muốn có được một kiện bảo bối, hắn không muốn sau khi rời khỏi đây nộp lên tông môn, liền động thủ đánh lén Bạch sư huynh, muốn diệt khẩu người duy nhất biết chuyện. Cũng may Bạch sư huynh cảnh giác, không bị hắn gây thương tích. Chỉ là hắn uy hϊếp cái đại thiếu gia Diệp Cửu Thu kia ở bên người, khiến cho Bạch sư huynh bó tay bó chân, chỉ có thể nhìn hắn mang theo Diệp Cửu Thu đào tẩu.”

“Ta nếu như có thể đem Diệp Cửu Thu từ trong tay Hà Sơn Kiến cứu ra, không lo tông môn không trọng thưởng đồ tốt.”

Tào Phi không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ hoài nghi lời này là thật hay giả. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, bọn họ sau này đều sẽ rời khỏi Vấn Thảo Cảnh, lời của Bạch Nhiên thật hay giả, chỉ cần sau khi cứu cái đại thiếu gia kia hỏi liền biết. Bạch Nhiên nếu là nói láo, dẫn bọn họ đi đối phó Hà Sơn Kiến, vậy sư phụ Hà Sơn Kiến chắc chắn sẽ không tha cho Bạch Nhiên, làm hắn một mạng đền một mạng. Bạch Nhiên kiểu gì cũng không đến mức làm loại chuyện ngu xuẩn này. Hắn nếu thật sự muốn tính kế Hà Sơn Kiến, làm sao lại lưu một cái bím tóc rõ ràng như vậy?

Hắn lại không nghĩ rằng, Bạch Nhiên hiện giờ đã rơi vào tình trạng bết bát nhất. Hơi có sai lầm, hắn liền sẽ không chút do dự phản bội tông mà đi, để bảo toàn tính mạng của bản thân.

“Ta nghe theo Bạch sư huynh an bài.” Tào Phi quyết định, thầm nghĩ vẫn là chờ khi thấy Hà sư huynh, hỏi rõ tình huống xong lại tính. Hắn nghĩ mọi người ở đây đều có loại ý tưởng này.

“Ta chắc chắn sẽ không làm mọi người tay không mà về.” Bạch Nhiên như là không nhận ra được bọn họ bằng mặt không bằng lòng, trong mắt mang ý cười, một bộ nhẹ nhàng phong độ.

Hắn ngày đó cùng Hà Sơn Kiến giao thủ sau liền chạy xa, vẫn chưa gặp qua Diệp Cửu U. Đợi sau khi hắn dưỡng thương tốt, muốn âm thầm tìm tới bọn Hà Sơn Kiến tìm hiểu tình huống, lại tìm hơn nửa tháng cũng không tìm được bóng người. Hắn không biết lúc ấy Dương Hoành đã xảy ra chuyện gì, đúng là bởi vì không biết, cho nên trong lòng mới bất an, trong đầu tưởng tượng ra vô số loại khả năng, càng nghĩ càng lo âu.

Nghĩ theo hướng tốt, Diệp Cửu Thu có lẽ còn không biết là Dương Hoành đối với hắn xuống tay, vẫn chưa phát hiện kế hoạch của hắn cùng Dương Hoành, như vậy chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn tin tưởng chính mình có thể làm Diệp Cửu Thu tín nhiệm bản thân mà hoài nghi Hà Sơn Kiến. So quan hệ thân dày, hắn so với Hà Sơn Kiến chiếm ưu thế hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, tạm thời tính mạng vô ưu.

Nghĩ theo hướng tồi tệ, đó là Diệp Cửu Thu đã biết kế hoạch của bọn họ, Hà Sơn Kiến cũng biết hắn phản bội tông môn nói cho Dương Hoành sự tồn tại của Vấn Thảo Cảnh. Bạch Nhiên nghĩ tới loại khả năng này, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tàn nhẫn quyết tuyệt, nếu không thể ở trong Vấn Thảo Cảnh xử lý tốt hai người này, vậy hắn dù có liều mạng tự tổn hại tu vi, sau khi ra khỏi Vấn Thảo Cảnh cũng phải huyết độn mà đi, nếu không chỉ có một con đường chết.

Bạch Nhiên trong lòng rõ ràng, có khả năng rất lớn sự tình đã bị bại lộ. Nhưng cho dù có như vậy còn một tia cơ hội để xoay người, hắn cũng sẽ chặt chẽ bắt lấy. Mà nửa tháng tới nay, hắn vẫn luôn không có tin tức về Dương Hoành, hắn bức thiết yêu cầu tình huống của Dương Hoành từ chỗ Hà Sơn Kiến hoặc là Diệp Cửu Thu. Sinh tử của Dương Hoành quyết định con đường hắn sẽ đi sau khi phản bội tông môn.

Cho nên hắn tập hợp nên một đội ngũ, một mặt là vì làm cho Hà Sơn Kiến thân tử đạo tiêu trong thời gian nhanh nhất, một mặt còn lại là vì cỗ lực lượng mà hắn không biết kia làm chuẩn bị.

Chỉ cần Hà Sơn Kiến chết, còn lại một mình Diệp Cửu Thu, hẳn là rất dễ xử lí. Cho dù là dùng tới thủ đoạn cường ngạnh sửa chữa ký ức của đối phương, thì sao chứ? Bạch Nhiên nhìn đám người xung quanh, trên môi hiện lên ý cười lạnh lẽo, những người này đều xem như là đồng lõa của hắn, vì tốt cho chính mình, ai cũng sẽ phải ngậm miệng không nói.

Còn những người này có nguyện ý làm đồng lõa hay không ——

Bạch Nhiên ánh mắt chợt lóe, đám người Vương Lâm cũng không phải tự nguyện nhảy ra khinh nhục Diệp Cửu Thu, nhưng không phải bọn chúng đã làm rồi sao?

Bách Quỷ Dẫn Hồn thuật, chỗ tốt nhất hắn lấy được từ Dương Hoành, có thể trong vô hình khống chế tác động đến thần trí của tu sĩ. Từ một khắc khi bắt đầu gặp những đồng môn kia, hắn cũng đã vô thanh vô tức đem linh quyết đánh vào trên người bọn họ, vẫn luôn tiềm di mặc hóa* tác dụng.

* Âm thầm thay đổi, biến đổi ngầm, thay đổi một cách ngấm ngầm không ai hay

Những người này muốn làm cỏ đầu tường xem xét thời thế, cũng phải xem cơ hội này hay không.

Vạn sự đã chuẩn bị xong, Bạch Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt mang theo lạnh lẽo, hiện tại nhân tố không xác định duy nhất, đó là trong huyệt động kia không biết đã xảy ra chuyện gì.