Q2-Chương 22: Sát sinh

Edit: Cacao

Yêu thú bất luận giai vị cao thấp, đều có ý thức lãnh địa. Cho dù là yêu thú loài chuột nhất giai, khi bị người xâm lấn lãnh địa của mình, cũng sẽ công kích phản kháng, trừ phi người tới có được thực lực áp chế tuyệt đối.

Thực hiển nhiên, Diệp Cửu Thu cũng không có thực lực như vậy.

Diệp Cửu U lẳng lặng nhìn chăm chú vào Diệp Cửu Thu, đây là con đường ngươi lựa chọn, hay là nói ngươi hiện giờ lại muốn chạy trốn?

Diệp Cửu Thu bị ánh mắt của y bao phủ, trái tim nguyên bản khẩn trương bất an bỗng nhiên bình tĩnh lại. Hắn cọ cọ lòng bàn tay dính đầy mồ hôi nhớp nháp lên vạt áo, hít vào một hơi thật sâu, liền gắt gao nắm Kim Lôi Trúc kiếm, đi nhanh đến chỗ Thủy Thử an cư.

Vẫn là thực sợ hãi a. Hắn nghĩ, nhưng mà hắn cảm thấy Diệp Cửu U đặt kỳ vọng rất lớn trên người hắn. Hắn không biết Diệp Cửu U đang chờ mong cái gì, nhưng hắn tuyệt đối không thể làm Diệp Cửu U thất vọng. Hắn không hiểu sao lại có một loại dự cảm, đây là một cơ hội duy nhất của hắn, bỏ lỡ hoặc là từ bỏ cơ hội này, hắn sẽ hối hận không kịp. Hắn có loại dự cảm này, lại ngay cả đây là cơ hội duy nhất để làm gì hắn đều không rõ ràng lắm.

Con ngươi đen nhánh của Diệp Cửu U phản chiếu bóng dáng Diệp Cửu Thu, trước khi Diệp Cửu Thu sắp bước vào cái phạm vi kia, y bỗng nhiên mở miệng: “Diệp Cửu Thu, ngươi có biết sư... Phong Ngọc Thư vì sao an bài ngươi tới chỗ này không?”

Diệp Cửu Thu dừng bước chân, không có quay đầu lại: “Vì sao?” Hắn sợ chính mình vừa quay đầu lại, thì sẽ không đi tiếp được nữa.

“Việc ngươi ở trong tông bị khi nhục, Phong Ngọc Thư đều biết được.” Sư phụ y, mặt ngoài nhìn như trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, dị thường lạnh nhạt, nhưng sau khi thu chính mình làm đồ đệ, vẫn luôn yên lặng chăm chú hết thảy vào chính mình. Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của Diệp Cửu U liền mềm xuống, “Ngươi có phải muốn hỏi, hắn đã phát hiện việc này, vì sao lại chưa từng ra tay vì ngươi đòi lại công đạo?”

Diệp Cửu Thu không có trả lời, hắn hiện tại mới biết được, nguyên lai sư phụ sớm đã biết rõ hết thảy. Nhưng vì sao...

“Hắn có thể giúp ngươi nhất thời, lại không cách nào bảo vệ ngươi cả đời. Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt thiên chi công. Người trong ma đạo như chúng ta, càng là không cầu thiên địa, chỉ tin vào thực lực trong tay chính mình.” Diệp Cửu U nhàn nhạt nói, “Cho nên, hắn để ngươi tiến vào Vấn Thảo Cảnh.”

Diệp Cửu Thu toàn thân chấn động, hắn chưa bao giờ đi sâu vào tự hỏi thâm ý trong sự an bài của Phong Ngọc Thư. Hắn liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc, cảm thấy đầu vai lại nặng thêm vài phần. Nguyên lai vẫn còn có người mang lòng chờ mong đối với hắn, sư phụ hiện tại đại khái còn chờ ở Đầu Thuyền sơn mạch, hy vọng nhìn đến một tháng sau hắn thoát thai hoán cốt đi ra?

Nếu hắn chỉ cầu an ổn tránh thoát một tháng này, vậy sau khi ra khỏi Vấn Thảo Cảnh, sư phụ thấy hắn không hề biến hóa, sẽ mang tâm tình như thế nào?

Diệp Cửu Thu vì chính mình ban đầu nghe Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến kiến nghị, lựa chọn ẩn nấp mà cảm thấy hổ thẹn. Hắn thiếu chút nữa đã cô phụ khổ tâm của sư phụ.

“Ta đã biết.” Hắn gật đầu thật mạnh, nhanh chóng đem thuật pháp sở học ở trong lòng điểm qua một lần, sau đó bước vào lãnh địa của Thủy Thử yêu thú.

Thủy Thử yêu thú ở thời kỳ ấu niên, liền có kích thước ước chừng một con chó con, lớn đến khi thành niên, liền tương đương với kích thước vừa đến đùi chó lớn, thân thể to mọng chắc nịch, nhưng hành động lại linh hoạt, lực đạo khi đυ.ng phải đủ để đưa một người thường vào chỗ chết. Thêm nanh vuốt bén nhọn, càng khó có thể đối phó.

Yêu thú này khó có thể đối phó, chỉ là đối với tu sĩ vừa mới bắt đầu tu luyện mà thôi. Mà đối với Luyện Khí tầng chín như Diệp Cửu Thu, căn bản không thể tạo thành được uy hϊếp lớn gì.

Nhưng Diệp Cửu Thu chỉ là một cái bình hoa có tu vi chỉ là hình thức.

Hà Sơn Kiến thấy Diệp Cửu Thu bước vào trong đó, khiến cho một con Thủy Thử thành niên chú ý. Con Thủy Thử kia chít chít kêu to vài tiếng, đưa tới mấy cái đồng bạn, đem Diệp Cửu Thu vây quanh, thử thăm dò phát động công kích.

Loại thời điểm này, chỉ cần một đạo âm phong là có thể xé nát những cái sinh mệnh yếu ớt này. Hà Sơn Kiến đánh giá trong lòng, một bên thấy Diệp Cửu Thu dẫm lên Bộ Bộ Sinh Liên bộ pháp, thấy rõ công kích của mấy con Thủy Thử này, đồng thời tay kết Âm Phong thuật, từ trong hư không triệu tới âm phong, hướng đám Thủy Thử cuốn đi.

Thảm không nỡ nhìn!

Hà Sơn Kiến không nỡ nhìn thẳng quay đầu đi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Âm Phong thuật yếu như vậy, nơi nào là âm phong, quả thực là gió nhẹ! Ngay cả lông trên người mấy con chuột kia cũng chưa đứt được mấy cọng!

Hà Sơn Kiến trong lòng có cảm giác quả nhiên là như thế, duy nhất ngoài ý muốn chính là bộ pháp kia nhìn thế mà đặc biệt tinh diệu, mỗi một bước đi đều mơ hồ có thể thấy được lấy mũi chân làm trung tâm, phảng phất như có hư ảnh lá sen tràn ra. Không nghĩ tới đại thiếu gia cư nhiên cũng bỏ công phu tu luyện qua.

Nghĩ như vậy, Âm Phong thuật kia hiện tại đại khái cũng không nên chỉ có loại tiêu chuẩn như hắn vừa biểu hiện ra đi?

Trầm ngâm một chút, Hà Sơn Kiến liền hiểu được, đại thiếu gia không được a, không có sát ý, làm sao sát sinh? Tiếp tục như vậy, tu luyện đến lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có chính mình bị thương đổ máu mà mất mạng a.

Hắn không xem Diệp Cửu Thu ở bên kia tránh trái tránh phải, dần dần bị Thủy Thử tụ tập lại bức cho chật vật bất kham, ngược lại nhìn về phía Diệp Cửu U, nhíu mày hỏi: “Hắn xuống tay được sao?” Hắn cảm thấy hiện tại đại khái là đang lãng phí thời gian. Diệp Cửu U tựa hồ không chút lo lắng nào đối với việc Diệp Cửu Thu có thể làm được hay không, hắn muốn biết Diệp Cửu U là lấy tin tưởng này từ đâu ra.

Tầm mắt Diệp Cửu U vẫn luôn dừng ở trên người Diệp Cửu Thu, cho dù cùng Hà Sơn Kiến nói chuyện, cũng không có dời đi.

Y không nhanh không chậm nói: “Nếu trong mắt hắn thấy được là ác mộng của hắn. Người bị buộc đến tuyệt cảnh, còn có thể thừa ra bao nhiêu do dự?”

Y thong dong cùng Diệp Cửu Thu hoảng loạn hình thành đối lập rõ ràng. Theo Thủy Thử hô bằng gọi hữu, Diệp Cửu Thu né tránh đã càng ngày càng gian nan, quần áo chỉnh tề bị cào đến rách tung toé, trên người cũng lộ ra rất nhiều miệng vết thương cực nhỏ —— nếu không phải hắn tu luyện Âm Xá quyết thành công, hiện tại nhất định đã sớm bị Thủy Thử cào thành mảnh nhỏ.

Hà Sơn Kiến nghe đến giật mình, lại xem Diệp Cửu Thu, lúc này mới phát hiện một chút manh mối.

Hai mắt trong trẻo của Diệp Cửu Thu dần dần mất đi thần thái, giống như tư duy tinh thần của hắn bị kéo vào một thế giới khác. Biểu tình trên mặt hắn lại không hề có khẩn trương hoảng loạn, mà tựa hỉ tựa bi lâm vào cảnh trong mơ, biến hóa không ngừng.

Thân thể hắn còn đang né tránh cùng chiến đấu, nhưng địch nhân nhìn thấy trước mắt đã không phải là Thủy Thử, mà là người khác mặt khác.

Chỉ có Diệp Cửu Thu mới biết được chính hắn đang thấy cái gì. Hắn dần dần quên mất chính mình đang ở trong Vấn Thảo Cảnh, đang cùng Thủy Thử chiến đấu, hắn cảm thấy những gì hắn đang trải qua, mới là hiện thực.

Hắn lại một lần nữa về trong huyệt động dưới liệt cốc, lần này không có Diệp Cửu U ra tay cứu hắn.

Hắn cũng không bị mê choáng thần trí, mà là thanh tỉnh, bị trói buộc trên mặt đất. Đứng ở bên cạnh hắn cười khanh khách xem hắn, trừ bỏ Dương Hoành, còn có Bạch Nhiên.

Bọn họ mỉm cười cởi bỏ quần áo hắn, đυ.ng vào thân thể hắn.

Hắn không cách nào tin tưởng chất vấn hai người kia, vì sao phải làm như vậy? Rõ ràng ở Âm Thi Tông, hai người đối với hắn đều là kiên nhẫn quan tâm, thân thiết tương đãi, vì sao khi đến đây hết thảy đều thay đổi?

Hắn nghe thấy Bạch Nhiên dùng thanh âm ôn nhu trước sau như một trả lời hắn, cũng không phải hết thảy đều thay đổi, mà là bởi vì hiện thực bản thân vẫn luôn như thế, chỉ là hắn chưa bao giờ thấy rõ thôi.

Thật là thiên chân ngu xuẩn đại thiếu gia, hắn nghe thấy thanh âm Dương Hoành cười ha ha, nếu không phải ngươi lớn lên có một bộ dáng xinh đẹp, ai sẽ tốn tâm tư ở trên người của ngươi chứ? Chúng ta đối với ngươi tốt như vậy, hiện tại cũng là lúc ngươi nên hồi báo.

Bàn tay du tẩu ở trên người trơn trượt tựa như xà tin, làm người ghê tởm muốn ói. Tín nhiệm trong nháy mắt bị đánh nát, bị phản bội phẫn nộ cùng oán hận thổi quét trong lòng.

Nhưng lần này cùng lần trước không giống.

Hắn thấy rõ, linh lực vẫn vận chuyển như thường.

Trong mắt hắn chứa hận ý lạnh băng, bình tĩnh nhìn kia hai gương mặt giả nhân giả nghĩa kia, há miệng thở dốc.

“Âm phong triệu tới.”

Bờ sông. Có gió từ hư không nổi lên, tiếng gió nức nở, giống như quỷ khóc, gào thét dọc theo bờ sông thổi quét mà đi.

Linh lực Luyện Khí tầng chín của Diệp Cửu Thu chợt bùng nổ, vô cùng cuồng bạo, dẫn tới ấu thử sôi nổi gần chỗ hắn bạo liệt mà chết, huyết nhục vẩy ra, yêu huyết nóng bỏng tưới lên một thân hắn. Mà Thủy Thử chỗ xa hơn một chút, thì tại khoảnh khắc âm phong chạm tới người, liền phảng phất như bị hủy diệt linh hồn giống nhau, tròng mắt giảo hoạt mất đi sinh mệnh thần thái, ngay sau đó, thân thể rốt cuộc không động đậy cũng bị âm phong cắn nát, rơi rụng đầy đất.

“Ngươi đối với hắn làm cái gì?” Hà Sơn Kiến kinh nghi. Huyễn thuật sao? Hắn sao lại không nhận thấy được?

Diệp Cửu U vẫn không trực tiếp trả lời, y nhìn bọt nước phân tán huyết nhục kia, nhẹ nhàng cong khóe môi: “Ta chỉ là giúp hắn bước ra bước đầu tiên.”

Việc trên thế gian này gian nan ở chỗ, thường thường chỉ ở bước đầu tiên.

Chỉ cần một bước này bước ra, kế tiếp bước thứ hai, bước thứ ba... nhất định có thể đi xuống.

Diệp Cửu Thu đứng ở tại chỗ, con ngươi dần dần hồi phục thanh minh.

Hắn từ trong ảo giác đi ra, nỗi lòng còn chưa bình phục, liền thấy trên cỏ bao trùm một mảnh đỏ bừng. Mùi máu yêu thú tanh hôi nồng nặc đem cả người hắn bao ở trong.

Dường như đã nhận ra cái gì, hắn cúi đầu, nhìn về phía đôi tay buông xuống bên người của chính mình. Phảng phất như đã ngâm qua Huyết Trì, lòng bàn tay mu bàn tay, khe hở giữa ngón tay, dinh dính ấm áp, còn có giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống. Đầu ngón tay hắn run lên, vì thế máu tươi nhỏ xuống càng thêm nhanh chóng.

Không chỉ là đôi tay.

Giày của hắn bị huyết nhục bao phủ bên ngoài nhìn không ra hình dạng, quần áo của hắn đã bị máu tươi làm ướt sũng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được trên má dính ướt đang chậm rãi chảy xuống, uốn lượn mà xuống... Hắn bỗng nhiên cứng đờ, khóe môi nhấp tới chất lỏng dính nhớp, một mùi máu tươi tanh hôi nháy mắt dũng mãnh tràn vào trong miệng hắn.

“Nôn ——”

Diệp Cửu Thu vọt tới bờ sông, quỳ ghé vào bờ biển, bóp chặt yết hầu như muốn điên cuồng mà nôn mửa ra ngoài.

Nhổ ra nhổ ra nhổ ra! Đem nó nhổ ra!

Tay hắn đầy máu tươi nắm đến cổ cũng trơn dính một mảnh. Hắn giống như bây giờ mới phản ứng được, bắt đầu liều mạng nâng nước sông tạt lên trên mặt. Nhưng chút nước này hoàn toàn không đủ, hoàn toàn không đủ!

Hắn không chút do dự nhảy vào giữa sông, tùy ý nước sông cọ rửa thân thể của mình, liều mạng xoa nắn mỗi một chỗ trên thân thể.

Nơi này có máu, nơi đó cũng có!

Rửa không sạch! Vì cái gì rửa không sạch!

Làn da các nơi trên thân thể đã bị hắn cọ sát đến sưng đỏ, nhưng hắn vẫn như cũ cảm thấy máu tươi còn lưu lại trên da. Cái loại cảm giác dính nhớp ấm áp, như là khắc vào thân thể, khắc trong trí nhớ, làm như thế nào cũng không thoát ra được.

Diệp Cửu Thu bị loại cảm giác như dòi trong xương này bức cho sắp phát điên, mắt hắn đỏ lừ, thời điểm gần như hỏng mất, đột nhiên thấy từ bờ sông vươn ra một bàn tay.

Cái tay kia ngón tay nhỏ dài lại khô gầy, hiện ra hình dáng xương cốt rõ ràng, tái nhợt đến gần như trong suốt, giống như có thể thấy rõ mạch máu màu đen nhàn nhạt dưới làn da.

Hắn phảng phất như bị mê hoặc, đình chỉ hành vi cọ rửa tự mình hại mình, ngơ ngẩn vươn tay của chính mình, đặt lên bàn tay kia.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo như băng như tuyết làm hắn không khỏi run lập cập, trong đầu hắn nhất thanh, cảm xúc điên cuồng trong nháy mắt bị áp xuống.

“Cửu U...” Hắn đứng ở giữa sông, ngẩng đầu lên, nhìn người nọ trước mặt, tuy rằng mang mặt nạ bạch cốt, tuy rằng khuôn mặt bị hoa văn màu đen bao phủ, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy đối phương đứng trong ở tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chiều tà, vô cùng trầm tĩnh cùng tốt đẹp, phảng phất là nơi an bình duy nhất cho hắn trở về.

Nắm lấy đôi tay kia, liền cảm thấy tâm an.

Mệnh thi đều là như thế sao, cùng chủ nhân huyết mạch tương liên sao? Diệp Cửu Thu mê hoặc nghĩ, so với cùng người nhà, so với cùng bằng hữu khi ở bên nhau, có cảm giác còn muốn ấm áp hơn, làm người quyến luyến không thôi.

“Đi lên đi.”

“Ân.”

Hoàng hôn rốt cuộc hoàn toàn rơi vào đường chân trời, Diệp Cửu U đem Diệp Cửu Thu từ giữa sông lôi ra, con ngươi u ám dừng ở trên gò má bị Diệp Cửu Thu lau đến đỏ ửng một mảnh.

Nơi đó có một vết thương bị vỡ ra, máu tươi thấm ra đã bị nước sông rửa đi, lại một lần nữa rơi ra giọt máu mới.

Y giơ tay, lòng bàn tay mềm nhẹ lau đi vết máu kia, thanh âm mềm nhẹ: “Sau này, quen liền tốt rồi.”

Dưới sắc trời tối tăm làm vẻ mặt của y biến mất, Diệp Cửu Thu nhìn y, lại giống như nhìn thấy một cái vực sâu vọng vào không thấy đáy, tĩnh mịch hắc ám, chỉ có một đôi con ngươi phản chiếu ra bóng dáng của chính hắn, làm hắn không tự chủ gật đầu: “Được.”