Q2-Chương 16: Dị thường

Edit: Cacao

Sau một hồi cảm giác bị lôi kéo, trời đất quay cuồng, chân Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng đặt trên mặt đất. Nơi này tràn ngập linh khí nồng đậm cùng hương thơm linh thực phát ra, làm hắn rất nhanh liền từ trong cảm giác choáng váng tỉnh táo lại.

Chỗ bọn họ bị truyền tống đến là một mảnh rừng nhỏ, cây cối thưa thớt lại thấp bé, che không được mảng lớn ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu trên thảm cỏ cao không đến mắt cá chân, ngẫu nhiên có cơn gió phất qua, ngọn cỏ nhút nhát sợ sệt gật gật đầu, giống như một làn sương khói màu xanh lục lượn lờ phập phồng.

“Thanh Yên Thảo?” Diệp Cửu Thu nhận biết được rất ít linh thảo, mà Thanh Yên Thảo bởi vì quá bình thường cũng quá phổ biến, cho nên hắn nhớ kỹ. Loại linh thảo tuy rằng không nhập giai, nhưng trong các loại đan dược hắn ăn, cơ hồ đều có thêm Thanh Yên Thảo làm phụ trợ.

Hiện tại phóng mắt nhìn quanh, đập vào trong mắt đều là Thanh Yên Thảo, số lượng này không khỏi làm hắn kinh ngạc.

Nhiều Thanh Yên Thảo như vậy thêm lên, đại khái so một vài linh thảo nhập giai còn đáng giá hơn đi?

Hắn liếc mắt nhìn Hà Sơn Kiến cùng Bạch Nhiên một cái, hai người đối với cảnh tượng này đều là thần thái tự nhiên, không hổ là người đã thấy qua việc lớn, cùng hắn không giống nhau. Hắn cũng không hoang mang rối loạn thu thập ngay, mà xin chỉ thị một chút: “Bạch sư huynh, những cây Thanh Yên Thảo này...”

Bạch Nhiên hiểu rõ, lắc đầu cười nói: “Thanh Yên Thảo ít nhất phải mười năm trở lên mới có thể làm thuốc. Nơi này cơ hồ niên đại đều không tới, hái đến cũng không ai muốn.”

Diệp Cửu Thu yên lặng, không kiến thức thật đáng sợ, may mắn hắn mở miệng hỏi trước, nếu không lại làm trò cười.

“Chúng ta hiện tại đi đâu?” Hắn lại hỏi, “Còn có những người tiến vào trước đâu?” Mảnh rừng nhỏ này, thấy thế nào cũng chỉ có ba người bọn họ.

“Truyền tống là tùy cơ. Chỉ có một nhóm người cùng tiến vào kết giới mới có thể đến cùng một chỗ. Truyền Tống Trận ở Đầu Thuyền sơn mạch kia, nhiều nhất chỉ có thể đồng thời truyền tống năm người.” Bạch Nhiên nhìn khắp nơi, thản nhiên giơ một ngón tay chỉ, “Chúng ta liền đi bên kia đi.”

Diệp Cửu Thu nghi hoặc nhìn hắn, tùy tiện quyết định như vậy không thành vấn đề sao?

“Lúc trước không phải đã nói qua cho đệ rồi sao? Vấn Thảo Cảnh rộng bao nhiêu, ai cũng không biết. Chúng ta hiện tại bị truyền tống đi đâu, chính ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể vừa đi vừa nhìn.” Bạch Nhiên giải thích.

Hà Sơn Kiến không có nhẫn nại nghe tiếp, nhíu mày nói: “Ta đi trước dò đường, các ngươi cứ việc theo sau.” Nói xong không chờ Bạch Nhiên cùng Diệp Cửu Thu phản ứng, hắn liền nhanh chóng sải bước, đi về phía Bạch Nhiên chỉ. Không lâu sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.

“Hà sư huynh sẽ không sao chứ” tuy rằng biết loại thái độ này của Hà Sơn Kiến là vì ai, nhưng Diệp Cửu Thu vẫn có chút lo lắng, vạn nhất Hà sư huynh ở phía trước đυ.ng tới đệ tử Thanh La Tông, bọn họ không kịp cứu viện thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Nhiên cười: “Cửu Thu, đệ đừng xem thường hắn.”

Diệp Cửu Thu ngẩn ra, cũng phải, Hà sư huynh cùng hắn không giống nhau. Mấy ngày này ở trong Âm Thi Tông hắn đã sớm minh bạch, người có thể trở thành đệ tử thân truyền, nhất định đã... gϊếŧ rất nhiều người.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, tinh thần cũng uể oải không ít, không nói một lời đi theo Bạch Nhiên.

Ước chừng là thấy Diệp Cửu Thu tâm tình xuống dốc, Bạch Nhiên tùy ý chọn chút tin đồn trong Vấn Thảo Cảnh kể cho hắn nghe, thuận tiện cũng làm Diệp Cửu Thu tăng thêm chút hiểu biết về nơi này. Diệp Cửu Thu nếu không cẩn thận bỏ mình ở đây, trước không nói vô pháp bàn giao cùng Dương Hoành bên này, càng nghiêm trọng hơn chính là tông môn lão tổ tông bên kia, đại khái sẽ để hắn cùng Hà Sơn Kiến một mạng đền một mạng đi?

“Kết giới truyền tống của Vấn Thảo Cảnh, mỗi lần đều đem chúng ta truyền tống đến khu vực rìa ngoài, sở dĩ nói nơi này là rìa ngoài, là bởi vì linh thảo ở nơi này phẩm chất đều không cao. Chỉ có đi hướng sâu bên trong, mới có thể xuất hiện cao giai linh thảo. Cho nên muốn biết chính mình đi đúng hướng hay không, chỉ cần xem con đường phía trước có cao giai linh thảo hay không là được.”

“Cũng bởi vậy, hai trưởng lão tông từng nghĩ muốn đi vào càng sâu trong Vấn Thảo Cảnh, nhìn xem có linh thảo càng quý hiếm hơn không. Nhưng đệ tử Luyện Khí kỳ có trở ngại không thể phi hành, cho dù một tháng ngựa không dừng vó đi lên, cũng đi không xa được bao nhiêu, vài đệ tử Âm Thi Tông vì thế mà nghiên cứu ra súc địa thành thốn phù đủ dùng trong một tháng, còn Thanh La Tông có vài đệ tử chuyên môn luyện chế phi hành pháp bảo cho Luyện Khí kỳ cũng có thể sử dụng, có vài người lại ăn hồi linh đan, ngày đêm không quản lên đường, đều bỏ hết vốn. Nhưng đệ đoán xem, sau đó bọn họ thế nào?”

Hắn thành công dậy lên hứng thú của Diệp Cửu Thu.

“Vẫn chưa chạm đến được ranh giới tận cùng của Vấn Thảo Cảnh?” Diệp Cửu Thu suy đoán.

Bạch Nhiên lắc lắc đầu, thở dài nói: “Bọn họ không còn có đi ra ngoài.”

Chỉ cần tồn tại, một tháng sau sẽ bị Vấn Thảo Cảnh tự động truyền tống ra —— không đi ra ngoài mà nói, đó chính là...

Diệp Cửu Thu tức khắc sợ hãi, trực giác phía trước là một tồn tại vô cùng khủng bố, là địa phương một khi bước vào liền xác định bỏ mạng.

“Đệ không cần lo lắng, chúng ta cũng không thể đi xa đến vậy.” Bạch Nhiên nói, “Thay vì lo lắng những hiểm cảnh không đâu trong lời đồn, không bằng chú ý xung quanh nhiều hơn. Tao ngộ Thanh La Tông, không nhẹ nhàng hơn so với đi đến chỗ sâu kia. Theo lý thuyết Vấn Thảo Cảnh lớn như vậy, sau khi tùy cơ truyền tống, vô luận là người của Âm Thi Tông, hay là người của Thanh La Tông, cơ hội chạm mặt lẫn nhau đều là cực kỳ nhỏ. Nhưng không biết vì sao, bao năm qua, hai bên tiến vào nhiều nhất không quá năm ngày chắc chắn sẽ tương ngộ ở nơi nào đó.”

Diệp Cửu Thu suy nghĩ, do dự nói: “Chẳng lẽ cái gọi là tùy cơ truyền tống, kỳ thật vẫn có một phạm vi đại khái. Tại điểm nào trong Vấn Thảo Cảnh là phạm vi ngẫu nhiên, đệ tử Âm Thi Tông cùng Thanh La Tông là cố định truyền tống đến trong phạm vi này?”

Bạch Nhiên ngoài ý muốn liếc mắt nhìn hắn, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có một chút đầu óc.

“Đúng là như thế.” Hắn nói, “Chúng ta tùy thời đều có khả năng gặp được bọn họ, cần phải cẩn thận hơn.”

Hắn nói vừa dứt lời, liền thấy phía trước một đạo thân ảnh nhanh chóng lui trở về . Dù chưa thấy rõ gương mặt, nhưng chỉ nhìn đối phương sau lưng cõng quan tài, liền biết là người phe mình.

Chẳng lẽ là gặp đồng bạn? Diệp Cửu Thu nghĩ, là loại này thì an toàn hơn.

Nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra người này là Hà Sơn Kiến. Ngay sau đó, hắn chú ý tới phía sau Hà Sơn Kiến còn có một người đuổi theo, không cõng quan tài, còn là một nữ tử thân mang cung trang, dáng người yểu điệu. Hắn nhớ rõ trong Âm Thi Tông, đệ tử nội môn tuyệt đối không có một vị nữ tử như thế, vậy người này là ——

Suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn, suy đoán như thế nào đều giống như không đúng. Nhưng khi hắn phân không rõ, liền quay đầu xem động tĩnh của Bạch Nhiên, Bạch Nhiên thu lại tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đối với người tới lại chưa biểu hiện ra đề phòng cùng địch ý, vậy nên hẳn là không có vấn đề gì đi.

Nghĩ như vậy, hắn yên lòng, ánh mắt tò mò rơi xuống trên người cung trang nữ tử, trong lòng hiện lên một ý niệm cổ quái, chẳng lẽ là giống như sư phụ, phản bội tông môn mà đến? Hay là nội ứng Âm Thi Tông sắp xếp vào Thanh La Tông?

Còn đang suy nghĩ, Hà Sơn Kiến mang theo một trận gió dừng lại trước mặt Bạch Nhiên cùng hắn, ánh mắt cơ hồ là lãnh khốc: “Bạch Nhiên, phía trước có tiểu đội Thanh La Tông, năm người. Dẫn đầu chính là Hàn Tố.” Hắn trực tiếp làm lơ Diệp Cửu Thu ở bên cạnh.

Diệp Cửu Thu buồn bực liếc hắn một cái, cũng biết chính mình không thể giúp được gì, có lẽ còn liên lụy hai người. Tỷ như nói, Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến rõ ràng là biết Hàn Tố kia là người phương nào, nhưng hắn thì lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Nga, là hắn.”

Bạch Nhiên nhướng mày kéo dài thanh âm, cái này làm Hà Sơn Kiến không vui trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nghiêm túc một chút. Hiện tại không phải là lúc cùng hắn một đối một.”

Diệp Cửu Thu nghe ra được, Hàn Tố này năng lực đại khái cùng Bạch sư huynh Hà sư huynh không phân cao thấp. Đối phương có năm người, giả sử hai sư huynh tùy tiện một người đi lên, tỷ như Bạch Nhiên dây dưa cùng Hàn Tố, như vậy bên đối phương dư lại bốn người, phía chính mình, Hà Sơn Kiến muốn cùng bốn người chu toàn, nhân tiện còn phải chiếu cố chính mình...

Hắn xem như minh bạch băn khoăn của Hà Sơn Kiến hiện tại.

Không đúng —— không phải còn có một người sao!

Diệp Cửu Thu nhanh chóng nhìn đến nữ tử sau lưng Hà Sơn Kiến, đã không còn cây cối thấp thoáng che chắn, hắn thấy rõ hình dáng của nữ tử, sau đó sắc mặt tức khắc trắng bệch.

Nàng không phải người!

Một khuôn mặt bị tố bạch sa che lại, tầng sa kia vô cùng yên tĩnh, không có nửa điểm phập phồng. Bàn tay thanh mảnh từ trong ống tay áo to rộng buông xuống, trắng bệch khô gầy, móng tay đen nhánh bén nhọn. Nàng mặc cung trang kín mít bao lấy mỗi một tấc da thịt, hình thức cổ xưa, ấn theo những gì hắn học được trong tộc, đây rõ ràng là phong cách y phục thời kỳ trung cổ.

Này nhất định là Hà Sơn Kiến không biết từ cái mộ địa cổ đại nào đào ra thi thể luyện chế thành thi khôi!

Lúc này Hà Sơn Kiến lại bồi thêm một câu: “Bạch Nhiên, ngươi đừng cùng Hàn Tố chơi quên chính sự.”

Thực hiển nhiên, Hà Sơn Kiến băn khoăn không phải hắn, mà là Bạch Nhiên bên kia. Diệp Cửu Thu chột dạ nghĩ, hắn đại khái đã quá đánh giá cao vị Hàn Tố kia, càng xem nhẹ sức chiến đấu của hai vị sư huynh này. Nhìn lại một cái, này hoàn toàn là thái độ không đáng tin cậy!

Bạch Nhiên không chút để ý gật đầu: “Ta tự có chừng mực.” Hắn lại tiếp tục nhìn Diệp Cửu Thu dương môi mỉm cười, “Cửu Thu, đệ cùng Hàn Tố này ngực lại còn có một ít quan hệ.”

Ta ở nơi trời xa đất lạ, có quan hệ với ai? Diệp Cửu Thu nghi hoặc nhìn hắn.

“Hàn Tố tên này vô cùng sùng bái Phong trưởng lão, cho dù hiện tại Phong trưởng lão phản bội tông môn, hắn vẫn kiên định tin tưởng Phong trưởng lão chỉ là bị chúng ta nhất thời mê hoặc, hắn một lòng muốn đem Phong trưởng lão từ trong ma chưởng của Âm Thi Tông cứu ra ngoài đâu.” Bạch Nhiên tươi cười châm chọc, “Quả thực là một gia hỏa não tàn.”

Hắn vừa nói, một bên kết pháp quyết. Mộc quan sau lưng được đặt trên mặt đất, nắp quan tài dịch ra, từ trong đó xuất hiện một trung niên nam tử thân hình cao lớn cường tráng, làn da xanh trắng, tướng mạo anh tuấn trầm ổn...

... Thi khôi. Diệp Cửu Thu ở trong lòng yên lặng hiện ra hai chữ này.

Thật tốt, lại tăng thêm, bọn họ hiện tại có năm “Người”. Hai chân Diệp Cửu Thu có điểm mềm, nhưng cũng may vô luận là cung trang nữ tử hay là trung niên nam tử, tướng mạo đều không đáng sợ như trong tưởng tượng của Diệp Cửu Thu, cái này làm cho hắn dễ chịu không ít.

Đều là đồng bạn, lại biểu hiện ra sợ hãi như vậy, đối với thi khôi mà nói cũng không lễ phép đi? Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, thanh âm run rẩy hướng nữ tử cùng trung niên nam tử nói: “Các ngươi hảo, ta là Diệp Cửu Thu. Ta sẽ nỗ lực không kéo chân sau mọi người.”

Hắn đột phá được một cửa này, ngược lại nhẹ nhàng rất nhiều, thở ra một hơi, cả người tự tại không ít. Nhưng khi ngước mắt lên, lại đối mặt với ánh mắt kỳ quái của Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến.

Hà Sơn Kiến liền tính, vì sao ngay cả Bạch sư huynh cũng đều nhìn hắn như vậy? Diệp Cửu Thu nhanh chóng cúi đầu đánh giá chính mình, chẳng lẽ không đúng chỗ nào?

Lúc này Bạch Nhiên mới nhịn cười mở miệng: “Cửu Thu, đệ cùng bọn họ nói, bọn họ làm sao nghe hiểu được?”

“Bọn họ nghe không hiểu sao?” Diệp Cửu Thu hỏi lại.

“Thi khôi chỉ là thi thể có thể hành động, mà hết thảy hành động của bọn họ đều yêu cầu chúng ta thao túng, cho nên lúc trước ta mới nói đệ tu luyện Triều Mộ quyết, tập đến nhất tâm đa dụng.” Không biết Bạch Nhiên hạ mệnh lệnh gì cho thi khôi của hắn, chỉ thấy trung niên thi khôi nhảy lên mấy cái liền biến mất trước mặt bọn họ, hắn bên này còn tiếp tục giảng giải, “Trên phương diện hành động còn như thế, càng đừng nói tới độc lập tự hỏi. Cửu Thu, thi khôi không có thần trí. Trừ phi tiến hóa tới ngũ hành thi, mới có thể tìm về một chút thần trí.”

Diệp Cửu Thu á khẩu không trả lời được, ai có thể nói cho hắn ở Vạn Mộ Phần Tràng gặp được nam nhân kia... Không đúng, cái thi khôi kia, không phải không chỉ độc lập hành động, còn có thể nói, thậm chí còn tồn tại cảm xúc của chính mình sao? Lúc ấy nhìn đến đôi mắt đen nhánh kia, những tình cảm phức tạp trào dâng trong đó dường như in sâu vào đáy lòng hắn, làm hắn không cách nào quên được.

Thật sự chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?

Cặp mắt kia, những cảm xúc kia, bao gồm cả sát ý đối với hắn, đều là giả?

Diệp Cửu Thu cảm thấy chính mình đã phân không rõ chân thật hư ảo, hắn nhìn nhìn Bạch Nhiên, trong lòng biết nếu hiện tại nói ra, có lẽ có thể từ trong miệng Bạch Nhiên có được đáp án. Nhưng nhớ tới lúc mới gặp, bóng dáng đơn bạc từ trong quan tài ngồi dậy, quạnh quẽ tịch liêu, nhớ tới đôi môi mỏng kia chậm rãi phun ra tên của hắn, tựa ái tựa hận...

“Thì ra là thế.” Diệp Cửu Thu vẻ mặt bừng tỉnh gật gật đầu, phảng phất như ngượng ngùng, đôi mắt cụp xuống che giấu xin lỗi trong mắt, nói dối: “Là ta vẫn luôn nghĩ sai rồi. Không có biện pháp, ta còn không có thao túng qua mệnh thi của chính mình đâu.”

Thực xin lỗi, Bạch sư huynh. Diệp Cửu Thu ở trong lòng liều mạng xin lỗi, chỉ là mệnh thi của hắn, hắn phải tự mình đi tìm hiểu, không muốn mượn dùng lực lượng của người khác.

“Biết thực lực của chính mình không đủ liền trốn một bên đi. Hiện tại! Im tiếng!” Hà Sơn Kiến trừng mắt nhìn hắn một cái, không thường thức quả thực là phiền toái!

Tiếp đó hắn lại một lần nữa khôi phục bộ dạng lãnh khốc kiên định, ánh mắt mơ hồ toát ra hưng phấn, hắn liếʍ liếʍ môi, thấp giọng nói: “Mau tiếp cận bọn hắn. Bạch Nhiên, che giấu tốt khí tức, cho bọn hắn một kinh hỉ.”