Q2-Chương 17: Yêu Sương Hoa

Edit: Cacao

Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến nói là nói mau tiếp cận, nhưng trên thực tế khoảng cách giữa bọn họ cùng đoàn người Thanh La Tông vẫn còn đủ xa, bằng không lấy cánh rừng cây cối thưa thớt này, đối phương đã sớm nên phát hiện bọn họ.

Từ điểm này liền có thể nhìn ra, mệnh thi của Hà Sơn Kiến ở trên phương diện ẩn nấp cùng tìm hiểu tin tức, so với Thanh La Tông thì cao minh hơn nhiều.

Thừa dịp bên ta chiếm cứ tiên cơ, Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến không chút do dự lựa chọn đánh lén.

Diệp Cửu Thu đương nhiên bị bọn họ ném ở phía sau, thiết hạ một cái nặc tức pháp trận đơn giản cho hắn ngoan ngoãn ngốc ở bên trong. Sau đó Diệp Cửu Thu liền nhìn hai người tiến vào trạng thái chiến đấu, dưới chân không tiếng động đi đường vòng tới phía trước.

Diệp Cửu Thu ngồi ở trong pháp trận, nhìn bóng dáng hai người biến mất, một cái lại một cái nắm lấy cỏ xanh.

—— cho nên nói, sư phụ để hắn tới đây rốt cuộc là làm cái gì? Làm chân sau của Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến sao?

Hắn tự giễu giật giật khóe miệng, ánh mắt dần ảm đạm xuống.

Ngoài miệng nói muốn trở nên lợi hại, hiện tại không phải là thời điểm có thể tôi luyện chính mình sao? Hắn rầu rĩ nghĩ, nhưng hắn đi, nhất định sẽ làm cho hai vị sư huynh thêm phiền toái.

Nếu có thể da mặt dày một ít thì tốt rồi. Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước, giống như làm vậy thì có thể thấy tình hình phía trước vậy.

Bên kia.

Mệnh thi của Bạch Nhiên đã ẩn nấp ở phụ cận chỗ năm người Thanh La Tông.

Thông qua đôi mắt mệnh thi, Bạch Nhiên cũng thấy rõ đối thủ lần này.

Bốn nam một nữ, dẫn đầu chính là Hàn Tố, giống hắn cùng Hà Sơn Kiến đều là Luyện Khí tầng chín, xem như đối thủ cũ. Trong bốn người còn lại, nữ tử tu vi thấp nhất, là Luyện Khí tầng bảy, còn lại đều là trên dưới Luyện Khí tầng tám. Đệ tử Thanh La Tông phái tới phần lớn là đệ tử hạch tâm cùng đệ tử nội môn, thậm chí còn có một đệ tử thân truyền là Hàn Tố. Mà Âm Thi Tông phái tới lại chỉ là dự bị tấn nhập nội môn, thực lực chênh lệch rõ ràng.

Thanh La Tông muốn bảo đảm đệ tử tận lực sống sót mang linh thảo về, còn Âm Thi Tông lại là đem người ném vào khốn cảnh tàn khốc, muốn thông qua phương thức này sàng lọc ra đệ tử ưu tú kiệt xuất.

Tính chất mục đích của hai tông bất đồng, mới dẫn đến thực lực hai bên không đồng đều. Nhưng lại nói trên thực tế, luận đối với địch nhân tàn nhẫn cùng đối với chính mình tàn nhẫn, Thanh La Tông không thể so với Âm Thi Tông, luận âm hiểm xảo trá đê tiện, Thanh La Tông vẫn là không so được với Âm Thi Tông, luận kỹ xảo đánh người gϊếŧ người, Thanh La Tông càng là không thể so được với Âm Thi Tông. Tổng hợp lại, hai bên thắng bại đều mỗi người một ý.

Bạch Nhiên không quá chú ý đến Hàn Tố, hắn ngược lại nhìn về phía một nam thanh niên bộ mặt bình thường trong đó. Khi xem rõ khuôn mặt người nọ, động tác của hắn cơ hồ lập tức cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng bất đắc dĩ, làm sao lại trùng hợp như vậy?

Cùng lúc đó, hắn mật âm đưa tin cho Hà Sơn Kiến: “Động thủ! Đã bị phát hiện!”

Hà Sơn Kiến tuy rằng không biết vì sao Bạch Nhiên lại cho ra phán đoán như vậy, nhưng hắn ngay cả thời gian chần chừ hoài nghi đều không có, liền thao túng mệnh thi đi công kích.

Người hắn chọn đầu tiên chính là nữ tử tu vi thấp nhất.

Trong khoảnh khắc người nọ còn chưa phát hiện được gì, mặt đất nơi nàng đang đứng đột nhiên vươn hai cái bạch cốt trảo, ẩn trong lớp cỏ, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân nàng. Một luồng linh lực âm hàn xâm nhập vào cơ thể, trong chớp mắt đông lại khả năng ngôn ngữ của nàng. Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, muốn cảnh báo nhưng đầu lưỡi lại cứng đờ. Muốn vận chuyển linh lực đột phá khốn cảnh này, khóe mắt lại thấy một tấm lụa trắng lướt qua, yết hầu lập tức bị siết chặt, cả người bị đẩy ngã trên cỏ, ở trước một cỗ lực lượng khổng lồ không cho phép kháng cự như vậy, nhanh chóng vòng qua một bên.

Nàng giãy giụa, muốn dùng phi kiếm chặt đứt tấm lụa đang cuốn lấy cổ nàng, nhưng cảm giác khó chịu hít thở không thông dâng lên, khiến nàng hành động bất ổn, phi kiếm bổ ra mấy rãnh trên mặt đất, lại chưa chặt đứt được tấm lụa trắng kia. Trong cổ nàng phát ra thanh âm “ô ô”, tròng mắt gian nan chuyển sang một bên, hướng đồng bạn xin giúp đỡ.

Nhưng đồng bạn của nàng hiện tại đã bị Bạch Nhiên cùng thi khôi của hắn nhân cơ hội cuốn lấy, vô pháp thoát thân.

Nàng có chút hoảng loạn, khóe mắt chỉ thấy vô số Thanh Yên Thảo xẹt qua sườn mặt nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, nàng sẽ bị kéo tới đâu?!

Theo hướng tấm lụa trắng kia quay đầu nhìn lại, cuối cùng thấy đầu bên kia của tấm lụa là một nữ tử ©υиɠ trang che mặt. Bên cạnh nữ tử là một cái quan tài mở rộng, phía bên trong quan tài sâu thẳm tĩnh mịch, phảng phất như một cái miệng lớn.

Không! Sư huynh cứu ta!

Nàng không thể kêu ra tiếng, cả người rơi vào trong một đôi tay lạnh băng, giây tiếp theo liền bị ném vào trong quan tài đang mở rộng không chút lưu tình.

Nắp quan tài “Phanh” một tiếng khép lại.

Hà Sơn Kiến đã ở giữa cánh rừng ngăn cản một đệ tử Luyện Khí tầng tám. Hắn đến gần đánh giáp lá cà, động tác đại khai đại hợp, bức cho đối phương luống cuống tay chân, pháp thuật chưa xuất ra liền bị đánh gãy. Sau khi nữ tử Thanh La Tông bị nuốt vào quan tài, hắn như là có cảm ứng, tay ra một chiêu, cỗ quan tài kia liền hướng hắn bay tới, rơi vào trong tay hắn, thể tích nhanh chóng thu nhỏ còn một nửa, lập tức biến thành vũ khí làm cho đối thủ sợ hãi, như một cây trường thương mà nện xuống.

Thi khôi của hắn cũng gia nhập chiến trường, trong chớp mắt khiến cho chiến cuộc nghiêng về phía bọn họ.

Hàn Tố của Thanh La Tông mắt thấy không cam lòng, nhưng ý chí chiến đấu của Âm Thi Tông thực sự lợi hại hơn so với bọn hắn. Rõ ràng bọn hắn đã được cảnh báo, biết có người Âm Thi Tông ẩn nấp bốn phía tính toán đánh lén, lại vẫn mắc mưu chớp mắt khi đối phương ra tay.

Hơn nữa... Hắn tung ra một đám lôi phù khắc chế thi khôi, rống lớn một tiếng: “Lui!”

Hơn nữa, bọn họ gặp được chính là Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến, hai người kiệt xuất nhất Âm Thi Tông. Thao túng thi khôi khó khăn chính là nhất tâm đa dụng, thao túng không tốt, thi khôi chính là trói buộc, chỉ biết bó tay bó chân. Nhưng hai người kia, lại có thể thao túng đến như cá gặp nước, biến thi khôi trở thành trợ lực, thực lực phiên bội.

Cho nên sau khi nhìn thấy bên mình đã mất một người, hắn quyết đoán ra lệnh cho mọi người lùi lại.

Lôi phù trong tay Hàn Tố ở trên không trung rách ra, mấy đạo lôi điện xèo xèo hướng thi khôi của Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến đánh xuống.

Lôi điện lực lượng là khắc tinh của thi khôi, Hàn Tố đặc biệt bỏ được vứt một đống ra, cái này nếu đánh trên người thi khôi, tất nhiên sẽ tổn thương thi khôi. Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến thấy thế, lập tức từ bỏ đối thủ, từng người thi triển pháp quyết bảo hộ thi khôi của chính mình. Nhờ thủ đoạn trì hoãn trong chốc lát này, mấy người Hàn Tố đào tẩu.

Bạch Nhiên cùng Hà Sơn Kiến cũng không đuổi theo, bọn họ cũng không quên mục đích tới đây của mình.

Hai người không đem thi khôi thu hồi, để ngừa người Thanh La Tông gϊếŧ hồi mã thương*, liền tùy ý để mệnh thi đi theo phía sau, nhanh chóng chạy trở về. Trên đường Bạch Nhiên liếc mắt nhìn quan tài của Hà Sơn Kiến một cái, mỉm cười nói: “Hà sư đệ, tu vi ngươi hiện giờ không đến Trúc Cơ, lại luyện chế cỗ thi khôi thứ hai, sợ là đối với tu vi cũng không có lợi.”

* Quay lại để cho kẻ săn đuổi một cuộc tấn công bất ngờ.

Hà Sơn Kiến liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ta cầm đi bán.” Hắn thiếu một vạn linh thạch, vừa lúc nhân cơ hội này bắt mấy tên Thanh La Tông về bán.

“Thì ra là thế.” Bạch Nhiên bừng tỉnh nói.

Hà Sơn Kiến không quen nhìn hắn làm vẻ ta đây, cau mày dừng chân lại: “Đám người Thanh La Tông kia hẳn sẽ không trở lại. Chỉ là để ngừa bọn họ tìm được đồng bạn sau lại tìm tới gϊếŧ, chúng ta đổi phương hướng đi. Ngươi đi tìm Diệp Cửu Thu, ta dò đường.” Hắn chọn một phương hướng khác chỉ chỉ, liền nhấc chân đi theo hướng đó.

Cánh rừng nhỏ này không thích hợp giấu người, Hà Sơn Kiến tính toán tìm một nơi ẩn nấp sau, liền đem Diệp Cửu Thu an trí ở đó chờ đợi một tháng thời gian kết thúc, miễn cho nơi nơi chạy loạn gặp được chuyện khó chơi*.

* Chỗ này ta không biết, đoán bừa. Nó là "硬点子": ngạnh điểm tử

Bạch Nhiên mỉm cười nhìn hắn đi xa, mới chậm rãi lấy ra một cái hộp ngọc từ trong tay áo.

—— đây là trong lúc đánh nhau vừa nãy, một nam đệ tử Thanh La Tông âm thầm nhét cho hắn.

Không, không đúng, nên nói là... Dương Hoành giao đồ vật này cho hắn.

Dương Hoành thay đổi dung mạo, lẫn vào Thanh La Tông, tiến vào Vấn Thảo Cảnh.

Chuyện này, chỉ có Bạch Nhiên biết.

Vấn Thảo Cảnh đối với Âm Thi Tông mà nói là tồn tại cực kỳ bí ẩn, cho dù là đối với Dương Hoành của Thiên Ma Cung cũng chưa từng nhắc tới, thậm chí là cực lực giấu giếm, ngay cả tiến vào Vấn Thảo Cảnh mỗi năm một lần, cũng nói đơn giản thành đi săn bắn, cho rằng Dương Hoành sẽ không cảm thấy hứng thú đối với hoạt động này.

Dương Hoành đích xác đối với hoạt động của tiểu tông môn không có hứng thú, nhưng không nhịn được khi Diệp Cửu Thu mà hắn coi trọng ở trong đó. Vì thế hắn quan tâm nhiều hơn chút, lại phát hiện mờ ám.

Đệ tử từ Vấn Thảo Cảnh đi ra ngoài, đều phải lập tâm ma huyết thệ, không được tiết lộ với bất kỳ ai về tồn tại của Vấn Thảo Cảnh. Nhưng cố ý lộ ra chút sơ hở dẫn cho người khác phát hiện, Bạch Nhiên vẫn làm được. Hắn là điển hình trong đám người tu ma, theo đuổi chính là cường đại, Âm Thi Tông không so được với Thiên Ma Cung, hắn liền phản bội tông môn, lựa chọn Dương Hoành. Dưới sự trợ giúp của hắn, Dương Hoành đã biết đến Vấn Thảo Cảnh, còn lẫn vào trong Thanh La Tông, sớm hơn bọn họ một bước tiến vào Vấn Thảo Cảnh.

Lúc sau, ngay vừa mới đây, xen lẫn trong đội ngũ của Hàn Tố, giả làm đệ tử Luyện Khí tầng tám, cùng bọn họ tương ngộ.

Khi nhìn đến gương mặt ngụy trang kia của Dương Hoành, hắn mới có thể nhắc nhở Hà Sơn Kiến đối phương đã phát hiện bọn họ —— hắn cùng Hà Sơn Kiến trên phương diện ẩn nấp cùng che giấu khí tức, làm sao có thể qua mặt được Dương Hoành?

Bạch Nhiên nhắc tới thì khóe môi nhẹ nhàng cười, thế giới thật đúng là nhỏ. Hoặc là nói, ông trời đều chú định Diệp Cửu Thu trốn không thoát.

Dương Hoành truyền âm cho hắn, bảo hắn đem Yêu Sương Hoa trong hộp ngọc cho Diệp Cửu Thu ăn.

Hắn biết công pháp Âm Xá quyết Dương Hoành đưa Diệp Cửu Thu yêu cầu U Minh hàn khí, mà Yêu Sương Hoa này chính là ngũ giai linh dược, U Minh hàn khí chứa bên trong, đủ để thỏa mãn yêu cầu tu luyện của Âm Xá quyết. Bạch Nhiên âm thầm tính toán, có Yêu Sương Hoa này phụ trợ, Diệp Cửu Thu đại khái liền mau chóng tu luyện Âm Xá quyết tầng một đến viên mãn.

Hắn biết rõ điều này, nhưng vì sao Dương Hoành muốn cho Diệp Cửu Thu tu luyện Âm Xá quyết, Âm Xá quyết đến tột cùng là có huyền cơ gì, hắn lại không nắm bắt được.

Bất quá, tóm lại đều không phải thứ tốt gì.

Chậm rì rì trở về chỗ cũ, Bạch Nhiên giơ tay giải nặc tức pháp trận, liền thấy Diệp Cửu Thu đã đứng lên, hướng hắn phất tay cười. Người nọ đôi mắt hắc bạch phân minh, sáng lấp lánh, thời điểm chứa ý cười càng là thủy quang liễm diễm, tựa hồ làm người mãn tâm mãn nhãn đều chỉ có mình hắn. Cho dù có thời điểm ảm đạm, cũng chỉ là trong chốc lát, lúc qua đi nhìn lại, như cũ sáng ngời đến chói mắt.

Hắn còn nhớ rõ khi Dương Hoành ở Âm Thi Tông, nhìn Diệp Cửu Thu trong đám người đã cảm khái nói.

Hắn quá sạch sẽ, cho nên thật dễ thấy.

Cho nên mới trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Nếu như hắn bất hảo bất kham, ti tiện thành tánh, mặc dù mọi người cũng sẽ ghen ghét với hắn, nhưng cũng sẽ không đến mức trầm trọng giống như bây giờ, quá nhiều.

“Cửu Thu, cái này cho đệ.” Bạch Nhiên nhìn thiếu niên chạy tới chỗ mình, mỉm cười giơ hộp ngọc trong tay. Hắn cũng nhìn không được màu sắc sạch sẽ như vậy, cùng mọi người giống nhau, muốn huỷ hoại hắn, lôi kéo hắn rơi xuống cùng mình, cùng tồn tại dưới vực sâu vẩn đυ.c.

“Đây là cái gì?” Diệp Cửu Thu không hỏi Hà Sơn Kiến đã đi đâu, người Thanh La Tông lại như thế nào. Bạch Nhiên lấy loại thần thái này đứng ở đây, tự nhiên nói lên hết thảy.

“Mở ra nhìn xem.”

Diệp Cửu Thu tiếp nhận hộp ngọc, cẩn thận mở ra, chỉ thấy một đóa như lam sắc băng sương kết thành hoa, năm cánh đầy đặn giãn ra, tinh oánh dịch thấu*, dưới ánh mặt trời lập loè quang mang.

* Trong suốt long lanh, thường chỉ pha lê

“Đây là cái gì?” Hắn lại lần nữa hỏi.

Biết Dương Hoành nhất định là còn ở xung quanh, Bạch Nhiên không mở ra hộp ngọc, nên vẫn luôn cho rằng Yêu Sương Hoa là Dương Hoành mang ra từ Thiên Ma Cung. Hiện tại xem độ mới mẻ này của hoa, chỉ sợ là mới hái không lâu. Mới tiến vào một ngày, Dương Hoành làm sao lấy được nó?

Hắn không biết, đoàn người Hàn Tố trước đó đã tiến vào Vấn Thảo Cảnh, lại bởi vì Dương Hoành lặng lẽ hái được ngũ giai Yêu Sương Hoa, dẫn đến yêu thú bảo hộ một bên đuổi gϊếŧ, lúc này mới một đường chạy trốn tới khu vực rìa ngoài, theo chân bọn họ gặp gỡ.

“Đây là Yêu Sương Hoa, đối tu sĩ bình thường không có trọng dụng, nhưng đối với đệ tu luyện Âm Xá quyết lại có trợ giúp.” Bạch Nhiên nói, “Trong đám chiến lợi phẩm vừa nãy, ta chọn đúng lúc thích hợp với đệ, nhận lấy đi. Về sau phân chiến lợi phẩm đầu tiên của Cửu Thu, đừng quên sư huynh là được.” Hắn cùng Diệp Cửu Thu kết giao lâu như vậy rồi, không sai biệt lắm thăm dò được nói như thế nào sẽ làm Diệp Cửu Thu chấp nhận.

Diệp Cửu Thu do dự một chút, quả nhiên nhận lấy. Ở trong lòng hắn, Bạch Nhiên từ lúc bắt đầu liền đối xử với hắn ôn hòa kiên nhẫn, là một trong số bằng hữu có thể đếm được trên đầu ngón tay của hắn, như huynh trưởng của hắn ở trong Âm Thi Tông, bất luận Bạch Nhiên là bởi vì thân phận của hắn hay là vì hắn, ngày sau hắn tất nhiên sẽ báo đáp gấp trăm lần.

“Đi thôi, tới chỗ an toàn, ta liền hộ pháp cho đệ ăn nó.”