Q2-Chương 15: Vấn Thảo Cảnh

Edit: Cacao

Phong Ngọc Thư lấy ra một thanh trường kiếm như nước, thân kiếm thon dài, dưới ánh mặt trời lưu chuyển một vầng sáng oánh bạch, trên lưỡi kiếm mơ hồ có thể thấy một tầng băng lam hàn mang, làm người chưa tới gần đã cảm thấy một cỗ sâm lương hàn ý.

Hắn ném trường kiếm ra, trường kiếm lơ lửng giữa không trung, thuận gió mà lên, trong chớp mắt liền lớn gấp mấy chục lần ban đầu.

Diệp Cửu Thu xem đến mắt chớp cũng không chớp, hắn nghĩ Kim Lôi Trúc kiếm sư phụ cho mình có phải cũng có thể sử dụng như vậy hay không.

“Chờ đệ tới Trúc Cơ, liền có thể chính mình ngự kiếm.” Bạch Nhiên cũng nhìn chuôi phi kiếm kia, “Thanh kiếm kia tên là Trảm Ma, là Phong trưởng lão tự mình luyện chế khi còn ở Thanh La Tông.”

Trảm Ma? Diệp Cửu Thu giật giật khóe miệng, thân ở ma đạo còn lấy một cái tên ý vị rõ ràng như vậy thật sự không thành vấn đề sao, sư phụ? Ngươi là muốn trảm luôn chính mình sao?

“A, nói sai rồi.” Bạch Nhiên lập tức sửa đúng, “Cái tên Trảm Ma này là những người khác gọi. Phong trưởng lão đặt tên là gì, chúng ta thật ra cũng không biết.”

Diệp Cửu Thu quay đầu lại, cổ quái nhìn chằm chằm Bạch Nhiên: “Người Âm Thi Tông cũng gọi như vậy?”

Bạch Nhiên nhướng mày không phủ nhận.

Đúng là tăng chí khí của địch diệt chính mình uy phong, Diệp Cửu Thu nghĩ, nhưng lại càng cảm thấy sư phụ nhà mình năm đó nhất định là vô cùng kinh thải tuyệt diễm. Cũng càng là nghi hoặc, sư phụ ngay cả phi kiếm đều bị địch nhân xưng là trảm ma, vì sao phải phản bội nhập ma đạo?

Hắn hoang mang nhìn phía sư phụ dẫm lên phi kiếm, hắc y phần phật, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt hờ hững của Phong Ngọc Thư. Ánh mắt kia dừng trên người hắn, làm hắn chột dạ rụt rụt bả vai, đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ khi nói xấu sau lưng bị bắt tại trận.

Mắt thấy người xung quanh đã lục tục lên phi kiếm, hắn cúi đầu tránh đi ánh mắt Phong Ngọc Thư, nhanh chóng đi đến dưới phi kiếm, nhẹ nhàng nhảy lên, liền ở trên phi kiếm.

Phía sau hắn, Bạch Nhiên cũng đi lên theo.

Diệp Cửu Thu nghiêng đầu nhìn hắn, thật ngượng ngùng: “Bạch sư huynh, huynh đưa đệ đến nơi đây là được.”

Bạch Nhiên mỉm cười: “Ta cũng phải đi, Cửu Thu.”

“...” Vẫn luôn hiểu lầm Diệp Cửu Thu há miệng thở dốc, lại xấu hổ đến đỏ mặt. Hoàn hoàn là tự mình đa tình nha.

“Lần này có hai đệ tử thân truyền đi theo, ta là một trong số đó.” Bạch Nhiên giải thích, “Một người còn lại là Hà sư đệ.” Hắn nói xong, thấy Diệp Cửu Thu nắm vạt áo bộ dáng quẫn bách, lại cười giải vây, “Cửu Thu, đệ mau đến bên cạnh Phong trưởng lão đi, hắn vẫn luôn nhìn đệ.”

Diệp Cửu Thu muốn tạm thời tránh Bạch Nhiên miễn cho khốn quẫn, theo bản năng gật đầu đồng ý, bước chân vội vàng đi đến đứng ở chỗ gần nhất bên cạnh Phong Ngọc Thư, chờ hắn lấy lại tinh thần, lại phát hiện thời điểm ngốc ở bên cạnh Phong Ngọc Thư so với ngốc ở bên cạnh Bạch Nhiên còn muốn gian nan hơn sau, hắn đã không có cách nào điềm nhiên như không có việc gì ly khai.

Phong Ngọc Thư cúi đầu nhìn hắn một cái, rồi sau đó tay kết pháp quyết, Trảm Ma kiếm đột ngột bay lên khỏi mặt đất, xuyên thẳng vân tiêu.

Đám người Diệp Cửu Thu đều được bảo hộ ở trong màng chắn linh khí, dưới chân như giẫm trên đất bằng, trừ bỏ cảnh sắc ở trước mắt vụt qua cực nhanh cùng dưới chân mở ra đại địa diện tích rộng lớn, ai cũng không cảm thấy bọn hắn lúc này đang phi hành trên thiên không.

Trước mắt, đệ tử Âm Thi Tông trên phi kiếm đều là Luyện Khí kỳ, bởi vậy đại bộ phận đều chưa từng thể nghiệm qua cảm giác ngự phong phi hành, hôm nay xem như là lần đầu tiên. Bọn họ bên trong hưng phấn hướng tới đều có, nhưng là ngại Phong Ngọc Thư uy nghiêm như có như không, cũng không thể hiện rõ ra ngoài. Lại thêm mấy thiếu niên lão thành, sau khi cảm giác mới lạ qua đi, rất nhanh liền xếp bằng ngồi xuống, đả tọa điều tức.

Diệp Cửu Thu lúc trước bị thi khôi cõng trên lưng, ở trên bầu trời bay qua. Nhưng lúc ấy quá mức sợ hãi, cái gì cũng chưa nhìn thấy liền hôn mê bất tỉnh. Hiện tại hắn đứng trên thân kiếm, vô cùng thỏa mãn tỉ mỉ đem non sông bao la hùng vĩ cất vào đáy mắt, cảm thấy đủ loại áp lực tích tụ ở trong lòng đặt trước mảnh thiên địa này cũng nhỏ bé không hề quan trọng, cơ hồ liền phải tiêu tán.

Chờ hắn xem đủ, liền thu hồi ánh mắt, học theo những người khác, quy quy củ củ ngồi xuống điều tức.

Về sau nên làm như thế nào, tính toán đi săn như thế nào, hắn một mực không rõ. Nghĩ kỹ đến thời điểm nên hỏi liền hỏi, tận lực học mọi người làm, đại khái là không thành vấn đề đi.

Đợi hắn nhắm mắt lại sau, Phong Ngọc Thư vẫn luôn phảng phất như đang xuất thần nhìn phía trước lại cúi đầu, liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái, lúc sau tay áo vung lên, tốc độ của Trảm Ma kiếm chợt nhanh hơn không chỉ mấy lần, linh khí trên không trung bị đảo loạn, bao ở bên ngoài màng chắn linh lực, trắng xoá một mảnh, cuối cùng xem không rõ phong cảnh xung quanh.

Nơi bọn họ muốn tới, là một vùng núi non tại biên giới Đại Sở quốc.

Từ Âm Thi Tông ngự kiếm đến nơi này, ước chừng dùng nửa ngày công phu.

Phong Ngọc Thư ở một khe núi thả xuống mọi người, sau khi thu hồi Trảm Ma kiếm, liền ngồi xuống bắt đầu điều tức.

Diệp Cửu Thu lặng lẽ lùi đến bên cạnh Bạch Nhiên, hỏi: “Hiện tại đang làm cái gì? Chẳng lẽ Thanh La Tông sẽ đi qua nơi này, chúng ta đợi ở đây phục kích?” Hắn giống như thấy được hình ảnh hai bên chém gϊếŧ lẫn nhau. Thật là thảm thiết.

“Làm sao có thể.” Bạch Nhiên vốn dĩ đã định vào lúc này hảo hảo hướng Diệp Cửu Thu giới thiệu một phen, hắn chỉ chỉ vách núi bị dây đằng bao phủ phía trước, “Phong trưởng lão là đang đợi kết giới truyền tống Vấn Thảo Cảnh mở ra.”

“Vấn Thảo Cảnh?”

“Vấn Thảo Cảnh là một động thiên bảo địa, linh thảo bên trong không biết số lượng, không biết chủng loại, không biết giới hạn, không biết nơi nào có, cho nên được xưng là Vấn Thảo Cảnh. Biết được ảo diệu trong đó, cũng chỉ có Âm Thi Tông ta cùng Thanh La Tông. Những tông môn khác cố nhiên biết Vấn Thảo Cảnh tồn tại, lại chỉ xem nó là linh địa bình thường. Cửu Thu đệ cũng phải nhớ kỹ, không cần cùng với người ngoài nhắc tới chỗ huyền ảo của Vấn Thảo Cảnh, nếu không tất rấy lên một hồi tranh chấp.”

“Sở dĩ chỉ có hai tông rõ ràng sự huyền bí trong đó, là bởi vì lúc trước tiền bối hai tông đánh bậy đánh bạ phát hiện nơi đây, từng người đạt được thủ pháp mở ra một chỗ trong kết giới. Chúng ta chính là tại đầu thuyền* sơn mạch này, còn Thanh La Tông là tại Vân Vụ sơn.”

* Đúng nguyên văn tác giả ghi "船头" là đầu tàu, đầu thuyền. Ta không biết là tên ngọn núi hay có nghĩa khác¯_(⊙_ʖ⊙)_/¯

“Tuy là đối đầu, lại càng muốn độc chiếm nơi bảo địa này, nhưng Âm Thi Tông cùng Thanh La Tông đều biết được nơi này chỗ nào lợi, chỗ nào hại, vẫn luôn không muốn công bố ra bên ngoài, chỉ là tranh đấu lẫn nhau, ngươi chết ta sống.”

“Kết giới ở đây mỗi năm chỉ mở ra một lần, mỗi lần tiến vào phải nghỉ ngơi một tháng thời gian, một tháng sau, sẽ bị bảo địa tự động truyền tống ra ngoài. Thời điểm hiện tại này, trong đó phần lớn linh thảo đã thành thục, có thể hái lấy, bởi vậy bất luận Âm Thi Tông ta hay là Thanh La Tông, đều sẽ đem thời gian tiến vào định ra ở thời điểm này.”

“Thanh La Tông kia, một ngày trước đã tiến vào trong.”

Diệp Cửu Thu lúc này mới ngắt lời hỏi: “Vậy không phải bọn họ có thể đem linh thảo tốt đều hái trước sao?”

Bạch Nhiên gợi lên khóe môi: “Chính bọn họ nguyện ý giúp chúng ta thu thập, chúng ta hẳn là phải cảm tạ bọn họ mới đúng.”

Diệp Cửu Thu phản ứng nửa ngày, mới hiểu được lời Bạch Nhiên, ý tứ chính là người ta đã hái trước, bọn họ liền đoạt hết, vậy là tốt rồi.

“Hơn nữa Cửu Thu đệ chớ quên, mục tiêu hàng đầu của chúng ta cũng không phải là linh thảo.” Bạch Nhiên chỉ hướng những người đang trầm mặc chờ đợi phân tán bốn phía xung quanh, “Bọn họ là tới tìm mệnh thi cho chính mình. Chúng ta không luyện đan, linh thảo đối với chúng ta, phần lớn là cầm đi lấy vật đổi vật hoặc là đổi lấy linh thạch. Mà Thanh La Tông luyện đan, phi thường cần những linh thảo hiếm có, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào Vấn Thảo Cảnh. Chúng ta là vì đệ tử Thanh La Tông tiến vào Vấn Thảo Cảnh mà đến.”

“Cho nên mới chờ Thanh La Tông tiến vào sau, chúng ta lại tiến vào?” Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng minh bạch.

Âm Thi Tông biết Thanh La Tông sẽ từ bỏ không được linh thảo, Thanh La Tông biết Âm Thi Tông sẽ đánh chủ ý đến thân thể của đệ tử bọn họ, cũng không phải là kế hoạch âm hiểm gì, trong lòng đều biết rõ tính toán của nhau, chủ động tụ lại bên trong Vấn Thảo Cảnh.

“Có thu hoạch liền phải có trả giá, đúng không?” Bạch Nhiên cụp mắt, thanh âm mềm nhẹ tựa như một khúc nhạc.

Diệp Cửu Thu ấp úng gật đầu.

Theo như lời Bạch Nhiên, mở ra kết giới yêu cầu tiêu hao đại lượng linh lực, chỉ có trưởng lão Kim Đan kỳ mới có thể đảm nhiệm.

Phong Ngọc Thư cũng theo như lời nói của Bạch Nhiên, sau khi điều tức tốt, liền tại nơi này bày trận pháp, lại nuốt một viên Hồi Linh Đan, mới hướng mọi người mở miệng: “Năm người một tổ. Kết thành sau, ta liền mở ra kết giới.”

Trái tim Diệp Cửu Thu tức khắc liền nhảy dựng, hắn không cảm thấy sẽ có người nguyện ý cùng hắn một tổ.

Hắn còn chưa ưu sầu xong, liền nghe thấy Phong Ngọc Thư lại điểm danh hắn.

“Diệp Cửu Thu, Bạch Nhiên, Hà Sơn Kiến một tổ.”

Ai? Diệp Cửu Thu kinh ngạc nhìn về phía Phong Ngọc Thư, Bạch sư huynh cùng Hà sư huynh hẳn là đi theo bảo hộ Mọi! Người! Đi?

Hà Sơn Kiến bên kia không dấu vết hừ lạnh một tiếng, quả nhiên như thế.

Còn Bạch Nhiên lại là mỉm cười không nói chuyện, tất nhiên là đã sớm biết như thế.

Diệp Cửu Thu quét mắt một vòng xung quanh nhìn những người khác, nhịn không được muốn che mặt, thù hận này kéo đến thực ổn thỏa đi. Đãi ngộ đặc thù làm hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng hiện tại mở miệng cự tuyệt... Hắn nghĩ lần này tiến vào Vấn Thảo Cảnh có khả năng phát sinh nhiều việc, liền cự tuyệt không được.

Hắn biết năng lực của chính mình, ngay cả Vương Lâm đều đánh không lại. Hắn còn… chưa muốn chết.

Tiểu tổ rất nhanh liền phân hảo, ngay cả Hà Sơn Kiến cũng giữ yên lặng đứng ở bên cạnh Diệp Cửu Thu. Phong Ngọc Thư đợi mọi người theo thứ tự đứng vững xong, mới đứng ở trước vách núi, đánh ra liên tiếp mấy thủ thế phức tạp huyền ảo, có phù văn từ đầu ngón tay như đóa hoa nở rộ bay xuống, trong suốt lộng lẫy, trong mỹ lệ lại trộn lẫn khí áp linh lực cường đại, không thể khinh thường.

Mà vách núi bị dây đằng bao trùm cũng bắt đầu sáng lên, những sợi dây đằng trong chớp mắt liền hôi phi yên diệt, lộ ra vách núi phía sau bóng loáng vô cùng. Màu sắc ban đầu của vách núi biến mất, một lốc xoáy xám xịt hình bầu dục không ngừng mở rộng ở giữa, cuối cùng hình thành kích thước cỡ năm người, thần bí không thôi.

Đi vào chỗ này sẽ thông đến nào không ai biết.

“Đi vào.” Phong Ngọc Thư nói.

“Sư phụ không đi vào sao?” Diệp Cửu Thu nhìn Phong Ngọc Thư đứng ở một bên, bộ dáng không giống như là muốn đi vào.

Bạch Nhiên vỗ nhẹ tay một cái: “Ta quên nói, Cửu Thu. Vấn Thảo Cảnh nơi này, chỉ có đệ tử Luyện Khí kỳ mới có thể tiến vào. Bằng không, lấy loại tu vi này của chúng ta, làm sao dám tiến vào?”

Cũng phải. Diệp Cửu Thu mơ màng nghĩ, sư phụ không đi theo, tất nhiên là không có bảo đảm an toàn nhất, nhưng chỉ hạn chế tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, mức độ nguy hiểm giống như cũng không phải rất lớn... Hạn chế này đến tột cùng là tốt hay xấu?

Trong khi đang nghĩ ngợi, ba người bọn họ đã tới trước kết giới truyền tống.

Đột nhiên, tay trái cánh tay cùng cánh tay phải phân biệt bị hai bên người bắt lấy, hắn còn không có phản ứng kịp, đã bị hai người mang theo, một đầu đâm vào trong kết giới.

—— Người cầm tay trái của ta, Hà Sơn Kiến, ngươi muốn bóp nát xương tay của ta sao O_Q

Tác giả có lời muốn nói:

Lá Tiểu Thu ( mắt ngấn lệ ): Các ngươi đều chê ta ngu ngốc, là địch quân quá cường đại O_Q~

Bạch Nhiên ( mỉm cười ): Đúng không?

Lá Tiểu Thu ( cậy mạnh mặt ): Lại nói, không ngu ngốc thì như thế nào lại bị người lừa đến sau này hắc hóa! Lá tiểu U liền mộc nha! Mộc!

Lá Tiểu U ( cười lạnh ): Là —— a ——

Cacao:" Ta không biết ý tác giả là như thế nào nên để y nguyên. Mà câu thứ 2 của tiểu Thu, tách riêng ra thì là mộc (木了) nhưng ta tra nguyên câu(叶小幽就木了哦!) thì nghĩa là Lá tiểu U đã chết! Vậy đó, ta nghĩ tác giả chơi chữ gì đó mà ta thì chỉ biết ấn vào Google dịch thôi.

┐(´∇`)┌ "