Chương 9: Bắc Thân Tiên Quân trong hoang tàn



Mấy bà lão nhìn thấy thanh niên cao lớn tuấn mỹ, thoạt nhìn cũng không phải là người xấu, lập tức nhiệt tình thảo luận.

"Anh bạn tìm ai? Hãy nói cho chúng tôi biết. Tôi quen thuộc những đại đội gần đây."

“Xem đứa nhỏ này trên người quần áo rách rưới như vậy, sẽ không phải bị người lừa bỏ chạy đến đấy đi?”

“Nhìn hắn khổ sở thế nào, nhất định phải chịu khổ nhiều rồi.”

“Cũng không phải là đi. Tôi xem tám phần là hồi nhỏ bị người què quải đi hát hí khúc, hiện tại trưởng thành tìm trở về.”

“Này, đại đội chúng ta có đứa nhỏ nhà nào bị bắt cóc không?”

Mấy bà già túm năm tụm ba xôn xao bàn tán suy diễn câu chuyện, có thể sánh ngang với một buổi biểu diễn kịch lớn.

Đầu óc Lâm Ái Hoa điên cuồng chuyển động, cô lập tức tìm kiếm một sự kiện quá khứ trong trí nhớ của mình.

Chẳng phải gia đình họ Dư sống bên bờ sông thôn bắc, hơn mười năm trước lạc mất một bé trai sao? Gia đình lúc đó rất lo lắng, mọi người giúp tìm kiếm suốt hai ngày nhưng không tìm thấy.

Có người nói hắn bị bắt cóc, có người nói hắn rơi xuống nước chết đuối, vẫn chưa có kết luận, không bằng để đồ đệ thay thế thân phận này, những chuyện khác đành đợi tính toán tốt rồi nói sau.

Lâm Ái Hoa nhanh chóng làm theo lời người phụ nữ và hét lên:

"Đúng vậy, dì Trương, tôi thấy dì nói rất có đạo lý! Mọi người nhìn hắn lớn lên có giống Dư Tiểu Ngư nhà họ Dư không?

Lời nhắc nhở của cô nhanh chóng khơi dậy sự quan tâm hiếu kỳ của mọi người, có người lập tức chạy ra sông kéo Dư gia tới.

Bắc Thần Tiên Quân chỉ để mắt đến Lâm Ái Hoa trong suốt quá trình, phớt lờ câu hỏi của người khác. Đáng tiếc bây giờ Lâm Ái Hoa chưa thể nhận hắn, cô quay đầu sang một bên cùng vài người phụ nữ thảo luận chuyện cũ, năm đó đúa nhỏ gia đình họ Dư bị bắt cóc như thế nào?

Nhắc đến Dư gia cũng thật thảm, con trai cả chết non khi chưa được một tuổi, lần thứ hai sinh là bé gái cũng không giữ được. Dư Tiểu Ngư là đứa thứ ba, vợ chồng họ Dư coi như tròng mắt mà nuôi lớn.

Cứ như vậy năm đó thằng bé Tiểu Ngư mới bảy tuổi bị mất tích, cả làng đã giúp tìm kiếm anh ta nhưng không có tin tức gì cả.

Cha mẹ Dư mất đi con trai yêu quý, đau khổ mất mát nên cả hai người đều đổ bệnh, công việc trong nhà đều đè nặng lên cô con gái 5 tuổi Dư Tiểu Hồng.

Những năm đó cuộc sống của mọi người đều khó khăn, họ không thể giúp đỡ gì nhiều cho gia đình họ, gia đình này còn sống sót được đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào nỗi ám ảnh cố chấp với đứa con trai đã mất tích đó.

Nghe có người nói có một thanh niên tới thôn, có lẽ là Dư Tiểu Ngư, đôi vợ chồng già lập tức đứng dậy khỏi giường, eo không còn đau nữa, chân cũng ngừng run, một hơi chạy đến sân đại đội.

"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư! Con về rồi!"

Mẹ Dư vội chạy tới không kịp nhìn rõ, bố Dư cũng chen vào đám đông với đôi mắt rưng rưng.

Bắc Thần như trước yên lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt chỉ nhìn Lâm Ái Hoa, Nhưng hắn kiên quyết đẩy bàn tay mà mẹ Dư đưa ra để ôm hắn.

Lâm Ái Hoa đành phải giả khụ một tiếng, đứng lên nói: "Chú Dư, chú xem đây có phải là Tiểu Ngư nhà chú không?"

Chính chủ đã đến, mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời.

Cha Dư nhìn hồi lâu, thấy chàng trai trẻ này trông rất ngay thẳng, không giống một người nông thôn, ông ngập ngừng và nói đầy mong đợi:

“Tôi không thể nói được. Trên lưng Tiểu Ngư có một nốt ruồi đen. phải xem mới chắc chắn được.”

"Chỉ cần có dấu hiệu nhân biết là được. Chàng trai, cởϊ qυầи áo ra nhìn xem. Nếu thật sự là một con Tiểu Ngư thì hãy về nhà với bố mẹ đi."

Mấy thanh niên nghịch ngợm định cởϊ qυầи áo của Bắc Thần, nhưng bị hắn giữ chặt, không ai có thể chạm vào, không biết chất liệu quần áo là gì, nhìn rách nát nhưng không thể kéo ra được.

Đại đội trưởng Chu Trường Quý đứng dậy chỉ đạo mấy đồng chí dân quân:

"Giúp giữ hắn lại. Nếu có thì đưa về nhà. Nếu không thì đưa về xã."

Khi đó, vùng nông thôn dựa vào lực lượng dân quân để duy trì trật tự công cộng, đội trưởng về cơ bản là người có tiếng nói cuối cùng đối với mọi việc lớn nhỏ trong đại đội sản xuất, Chu Trường Quý vừa nói, liền có người xắn tay áo tham gia.

Lâm Ái Hoa sợ đồ đệ nóng giận mất kiềm chế và làm tổn thương người khác nên nhanh chóng khuyên nhủ:

"Cứ để họ xem, xem xong chúng ta sẽ về nhà."

"Về nhà … " Quả nhiên, đồ đệ ngừng phản kháng, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ muốn cười mà không được.

Ôi quên đi, hắn thật ngu ngốc! Lão tổ ta chỉ là xuống hạ giới lịch luyện thôi. Hắn không ở tiên giới canh giữ tông môn thật tốt, chạy xuống nhân giới làm gì không biết? Hiện tại đem chính mình thành bộ dạng này, còn không phải người sư phụ là cô đển giải quyết hậu quả sao?

Lâm Ái Hoa nín thờ trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn ta vẫn không hề động đậy, chỉ không che quần áo lại, để cho vài người kéo áo ta ra.

Lâm Ái Hoa nhẹ búng ngón tay, sử dụng phép thuật che mắt trên lưng hắn, dưới bả vai phải của đột nhiên xuất hiện một nốt ruồi đen.