Chương 10: Dư Tiểu Ngư

“Có nốt ruồi, thật sự là Tiểu Ngư!” Một người bạn thuở nhỏ của Dư Tiểu Ngư vui vẻ nắm lấy cánh tay cậu, quay lưng về phía bố mẹ Dư Tiểu Ngư.

“Không, tôi nhớ nốt ruồi nằm ở bên trái…”

Trước khi bố Dư kịp nói hết lời, mẹ Dư đã nhổ vào mặt ông.

"Phi cái lão già thối, sao ông còn có thể nhận sai nốt ruồi con trai mình được? Nốt ruồi của Tiểu Ngọc ở ngay đây. Tôi đã chăm sóc nó khi nó còn nhỏ, tôi nhất định sẽ nhớ rõ hơn ông!"

Mẹ Dư mắng chồng sau đó lao tới trước mặt Bắc Thần ôm hắn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bà không ngừng hét lên.

"Con trai của tôi, con trai của tôi!"

Mấy người phụ nữ mềm lòng cảm động lau nước mắt.

Cha Dư bị vợ mắng, nhất thời ông cảm thấy hình như mình không nhớ, bị lây nhiễm cảm xúc của của bà vợ mình, hai hàng nước mắt lã chã rơi, khi nghĩ đến những đau khổ mà vợ chồng ông đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.

Bị lão tổ ở bên nhìn chằm chằm gây áp lực, Bắc Thần cuối cùng cũng chịu đựng được sự giằng co, chấp nhận bị hai vợ chồng coi như đứa con ruột thất lạc đã lâu của mình.

Nhìn thấy gia đình họ Dư đoàn tụ, mọi người đều có cảm giác như đang chứng kiến

một khoảnh khắc lịch sử, có người lau nước mắt, có người nhớ lại quá khứ khi chơi cùng Dư Tiểu Ngư, có người hỏi hắn chi tiết vụ bắt cóc.

Hắn coi như không nghe thấy gì, đứng bất động như khúc gỗ, chỉ nhìn hướng sư phụ mình.

Trương kế toán, kế toán của đại đội, nhận thấy sự bất thường trong ánh mắt anh ta nhìn, lên tiếng trêu chọc Lâm Ái Hoa:

"Ái Hoa, có vẻ như Tiểu Ngư vẫn còn nhớ đến cháu đâu. Cháu xem thằng nhóc kia còn đang nhìn cháu chằm chằm kìa."

Nhìn bộ dáng đê tiện của hắn ta, Lâm Ái Hoa có thể đoán được hắn ta định nói cái quái gì tiếp theo, cô không phải loại người để người khác ức hϊếp mình, chỉ cười nói:

"Thật sao? Tôi nghĩ Tiểu Ngư rõ ràng đang nhìn anh."

Nói xong, cô uy hϊếp đồ đệ:

"Không nhìn ta nữa, nếu không ta lập tức tiễn ngươi đi!"

Trương Phát quay đầu lại, không thấy Dư Tiểu Ngư nhìn Lâm Ái Hoa nũa mà đang nhìn chằm chàm chính.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Trương Pháp Toàn có chút khẩn trương, vội vàng cười nói:

“Tôi cảm thấy hắn có chút ngốc, tốt nhất là nhanh chóng đưa hắn về nhà.”

"Anh đang nói nhảm cái gì vậy! Anh trai tôi chỉ là có chút khó chịu sau nhiều năm không về, hai ngày nữa anh ấy sẽ ổn thôi!”

Dư Tiểu Hồng không muốn nghe anh trai mình ngốc nghếch nên lập tức đứng ra bảo vệ.

"Cha, mẹ, anh, chúng ta về trước đi. Anh trai chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều, chúng ta về nấu cơm trước, sau đó để anh ấy tắm rửa nghỉ ngơi."

Dư gia không tráng lao động, vợ chồng già lại nhu nhược yếu đuối, mọi việc trong nhà đều dựa vào Dư Tiểu Hồng, cho nên cô gái này có chút tính tình có chút mạnh mẽ.

Trương Phát bị nói cho quá xấu hổ, lúc này lấy lại mặt mũi, bắt nạt một cô bé không phải thời điểm tốt, hắn thầm ghi sổ sách cô gái nhỏ món nợ này.

"Được rồi, nhanh rời đi. Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn trưa. Phải làm gì thì làm đi."

Chu Trường Quý giải tán đám đông, sau đó vỗ vai cha Dư và nói:

"Phú Quý nhanh đưa thằng bé về đi, tôi cho anh hai ngày nghỉ ngơi ổn định, ngày mốt nhớ để Tiểu Ngư đến làm việc.”