Chương 8: Ái đồ

Chẳng mấy chốc, mùi hương hơi ngọt ngào bay vào mũi, Lâm Ái Hoa.

Lại có món gì ngon nữa à? Cô ngừng đả tọa tu luyện, quay trở về phòng, đang định vào bếp nhìn xem thì thấy Phì Tử đã vội vội vầng vàng nhảy lên bệ cửa sổ.

"Không tốt, không tốt, đã xảy ra chuyện lớn!"





Lâm Ái Hoa trợn trắng mắt nhìn Phì Tử không nói nên lời, thản nhiên nói:

"Bình tĩnh lại. Lão tổ ta, Hãy bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt, lão tổ ta đấy mặt cũng không đổi sắc, chuyện gì đáng giá ngươi hô to gọi nhỏ? Dù sao ngươi cũng là con mèo lợi hại nhất khu vực này trong phạm vi hàng trăm dặm, ngươi có thể đừng ngạc nhiên thái quá như vậy không?”

Phì Tử lo lắng nhảy lên vai lão tổ, thúc giục:

"Thật sự xảy ra chuyện! Ta vừa mới nhìn thấy một người ở phía thôn đông, hình như là Bắc Thần Tiên Quân..."

“Cái gì?”

Lâm Ái Hoa nảy dựng lên, nâng Phì Tử lên trước mặt cô, hỏi:

"Thật sự là Bắc Thần Tiên Quân sao? Ngươi nhìn rõ ràng không có? Làm sao hắn có thể xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ..."

Trong nháy mắt, nhiều ý tưởng giả thiết khác nhau xuất hiện trong đầu Lâm Ái Hoa, cô nhất thời so với Phì Tử còn bối rối hơn.

Bắc Thần Tiên Quân là đệ tử lớn nhất của cô ấy ở Tiên Giới, tương lai lão tổ phi thăng thượng giới, về sau Huyền Thiên Môn sẽ giao cho hắn kế thùa bảo hộ. Nghịch đồ này, tại sao hắn lại đến phàm trần? Chẳng lẽ Huyền Thiên Môn đã xảy ra chuyện sao?

"Mau, dẫn đường đi tìm tên nhóc đó!"

Lâm Ái Hoa đẩy cửa ra, đuổi theo cậu Phì Tử về phía thôn đông. Mẹ Lâm sợ đến mức nhanh chóng thả xẻng đảo đồ ăn xuống đuổi theo.

"Ái Hoa, con đi đâu vậy?"

"Ta có việc phải làm, ta sẽ quay lại ngay!"

Lâm Ái Hoa thản nhiên nói, người đã chạy đi rất ra, đuổi không kịp.

Trên bếp lửa vẫn còn cháy, mẹ Lâm không dám đi theo, cháy nồi cơm trưa không còn. Bà đứng từ xa hét lên nói với con gái nhớ về sớm, nhưng con gái bà đã biến mất không thấy một cái bóng.

Lâm Ái Hoa lo lắng đến mức chạy rất nhanh, lan thả ra thần thức ra xa tìm kiếm đại đồ đệ, nhưng cô không thể cảm nhận được một chút dao động linh lực nào.

“Kỳ lạ, người ở đâu?”

Thấy chủ tử thật sự lo lắng, Phì Tử cũng không dám nhiều lời, chỉ dẫn cô đến sân phơi ngũ cốc, duỗi móng vuốt về phía đám người nói:

“Ở ngay kia.”

Đây là sân của trụ sở đại đội thôn đông, bình thường là nơi tụ tập thích xem náo, lúc nngười tụ tập càng ngày càng nhiều, nghe được tin tức cũng có rất nhiều người tới.

Lâm Ái Hoa nhìn thoáng qua đã thấy nửa cái đầu hiện ra từ đám đông chính là "ái đồ" của cô ấy, Bắc Thần Tiên Quân.

Người không có việc gì là tốt rồi. Đồ đệ gần ngay trước mắt, Lâm Ái Hoa không vội vàng, muốn trước tiên tìm hiểu tình huống rồi nói sau.

Cô giả vờ đi ngang qua để xem náo nhiệt rồi chen vào.

Đột nhiên nhìn thấy bộ dáng của Bắc Thần Tiên Quân, mặc dù lão tổ tâm lý tố chất có cường đại vững vàng, cũng không khỏi chặc lưỡi.

Tiểu tử này bình thường luân trang phục nhẹ nhàng phiêu phiêu thoát tục, bây giờ bị nhuốn màu khói lửa nhân gian, bộ dáng nhếch nhác chật vật không dễ gì bắt gặp. Hơn nữa, ánh mắt của hắn trống rỗng vô hồn, phảng phất như si ngốc, chẳng lẽ mất linh hồn?

Buổi trưa tháng 9, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, hầu hết mọi người đều mặc may ô, quần đùi, thậm chí có một số nam giới còn cởi trần, nó làm cho Bắc Thần Tiên Quân đứng trong đám người càng thêm độc đáo một cách kỳ lạ.

Hắn vẫn mặc trang phục thường ngày, một thân nguyệt sắc trường bào, tóc búi cao cắm tram Cổ Đằng. Chẳng qua không biết hắn trải qua cái gì, một thân ngoại bào bị đốt ra mấy lỗ thủng lớn, để lộ lớp áo bên trong cũng đầy bụi đất lộn xộn nhìn không ra bộ dáng.

Mái tóc dài bồng bềnh giờ đã chị cháy sơ xác, sắc mặt cũng trắng đen như vừa mới chui từ ống khói nhà bếp ra.

Lấy tu vi yêu kém hiên tạ của lão tổ, chỉ có thể nhìn ra hắn là chân thân buông xuống, về phần bảo tồn bao nhiêu thực lực, thật sự nhìn không ra.

Những người xem đang thảo luận vui vẻ.

"Anh bạn trẻ, anh từ đến từ địa phương nào? Đến đại đội Nam Bình chúng tôi làm gì? Có thư giới thiệu không?" Xem xong việc hiếm lạ, đội trưởng Chu Trường Quý đứng dậy.

"Đúng vậy, tôi thấy anh bạn không phải người địa phương, anh bạn tới tìm người sao?"

Những người khác cũng tham gia góp trò vui.

Ánh mắt của Bắc Thần Tiên Quân quét qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Ái Hoa, hắn đột nhiên trở nên rạng rỡ.

Hắn há miệng đấu tranh nửa ngày, nhưng chỉ phát ra được hai chữ.

"Tìm người…!"

Lâm Ái Hoa…!

Đúng là hắn chủ động tìm tới? Thật giận chính mình pháp lực còn yếu, không cách nào suy đoán thiên cơ, không biết hắn đã trải qua chuyện gì, tại sao ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng?