Chương 7: Những kỹ năng kỳ lạ, học tập vô ích

Phì Tử vươn cổ xem náo nhiệt hồi lâu, nhìn hai người phụ nữ trong sân lôi gà ra mắng nhau đến sảng, lại xả đến hạt vừng già hạt kê thối, hắn nhịn không được quay đầu lại, nói: "Thật nhàm chán, vì con gà mà mắng nhau nửa ngày, cũng không thấy mắng được ra cái trứng nào."

Lâm Ái Hoa trợn mắt, khinh thường nói: "Phì Tử, mày cần phải chăm chỉ học tập nhiều hơn. Cô ta kia đâu phải mắng gà, rõ ràng là đang mắng ta!"

Phì Tử nhìn người chủ vô dụng của mình, khinh bỉ nói: "Khó trách, ta vốn tưởng rằng gà không có gì tốt, hóa ra là đang mắng ngươi."

Thấy chủ nhân sắc mặt có chút u ám, lại nghĩ hắn tạm thời không còn đường lui, mập mạp vội vàng nịnh nọt: “Chờ ta cào mặt cô ta, xem cô ta còn dám mắng hay không.”

Lâm Ái Hoa tay mắt nhanh lẹ tóm lấy cái đuôi mập mạp của Bàn Tử, hừ một tiếng:

"Tránh sang một bên, lão tổ ta ở đây không cần ngươi xuất đầu."

Đối với chị dâu Lâm, cô chỉ cảm thấy bất mãn sâu sắc chứ không hề có ác ý.

Cô ấy có thần thức nhạy bén, và điều này không thể nhầm lẫn được.

Bất quá thôi, ngươi này sáng sớm thượng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng đích đều là lão tổ ta, không thể liền khinh địch như vậy quên đi.

Sự bất mãn này là nhằm vào Lâm Ái Hoa, nó có liên quan gì đến lão tổ cô đây? Bất quá, người này mới sáng ra đã chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng lão tổ là ta, không thể vì coi thường quân địch mà dễ dãi bỏ qua như vậy được.

Lâm Ái Hoa mỉm cười nham hiểm, khiến trái tim Phì Tử run rẩy, Ngay sau hắn thấy chị dâu Lâm nhảy múa và la hét, sau đó trẹo chân nằm trước mặt mẹ Lâm trong tư thế như lão tổ tông.

Đối với pháp thuật hãm địa nho nhỏ, chỉ cần tu vi luyện khí kỳ tầng ba là đủ dùng.

Lâm Ái Hoa thu hồi thủ ấn, bình tĩnh nhìn chị dâu Lâm nhanh chóng đứng dậy. Lão tổ xấu xa lại thi triển pháp thuật, tay nhỏ kết thủ ấn miệng niệm pháp quyết, chị dâu Lâm với cái miệng chanh chua cơ hồ biến mình thành bầu hồ lô lăn lộn mặt đất.

Mẹ Lâm bàng hoàng khi chứng kiến

con dâu ngã hai lần tư thế kì lạ. Không thèm tranh cãi với con dâu nữa, bà vội vàng bước tới đỡ chị dâu Lâm đứng dậy, không được tự nhiên quan tâm:

“Đang tốt lành thể nào lại quang ngã? Kiểm tra xem chân có sưng tấy không?”

Chị dâu Lâm nghiến răng đau đớn, miễng cưỡng nói: "Không có việc gì, chỉ trẹo chân tý thôi."

"Hừ, ai bảo cô miệng quá hư, xem ra là gặp báo ứng đi?" Mẹ Lâm phủi bụi trên người con dâu, thúc giục: "Còn có thể đi lại được không? Không được trở về phòng nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ để mắt đến Tỏa Nhi."

“Không sao, con không thấy đau chút nào cả.”

Chị dâu Lâm không đành lòng lãng phí mấy công điểm , trong nhà chỉ cần một người nhàn rỗi là đủ rồi, cô không thể ngồi yên không làm gì được nữa.

Cô ấy cũng không phải bất chap ép buộc em gái chồng xuống ruộng làm việc, cô chỉ là không chịu nổi hành vi nuông chiều đại tiểu thư. Bây giờ cô kêu cũng kêu, nhảy cũng nhảy, nhưng cửa phòng Lâm Ái Hoa vẫn đóng như một cái thùng sắt, cô không nghĩ nữa, xoa xoa cổ chân, nhặt giỏ rồi vội vã đi về phía cuối sân.

Mẹ Lâm nhai thịt chim cho Tỏa Nhi ăn vài miếng, và canh chim hầm, bà thấy đứa nhỏ ăn ngon miệng, bản thân cũng vui mừng.

Đưa Tỏa Nhi về phòng con trai lớn, bà bỏ quần áo mọi người đã thay tối qua vào một cái chậu lớn, đồng thời nhặt nửa cục xà phòng màu vàng mà Lâm Ái Hoa mang về từ thị trấn chuẩn bị đi sông giặt quần áo.

“Ái Hoa, con ở trong phòng đọc sách, mẹ đi giặt đồ, lát nữa quay lại nấu cơm cho con.”

Mẹ Lâm gọi, không trông đợi con gái lên tiếng chả lời, liền đóng cửa sân đi ra ngoài.

Con gái bà vốn là người sống nội tâm, từ khi biết mình không thể học cấp 3, cô càng ít nói, mẹ Lâm không thể giúp đỡ và cũng không biết phải khuyên con thế nào nên càng phải quan tâm hơn cô ấy trong cuộc sống.

Phì Tử thấy không còn náo nhiệt để xem nữa, mập mạp lắc đầu nhảy ra ngoài cửa sổ, không biết mình buông thả chạy tới nơi nào chơi, Lâm Ái Hoa thậm chí còn không kịp bảo hắn bắt thêm mấy con chim.

Cũng tốt, không ai quấy rầy, vừa lúc tu luyện nâng cao cảnh giới.

Lâm Ái Hoa nhoáng cái bước vào thế giới trong Thanh Minh Châu, tìm một nơi bằng phẳng và bắt đầu đả tọa.

Không biết luyện tập bao lâu, Lâm Ái Hoa cảm thấy vừa nhắm mắt lại, mẹ Lâm đã giặt quần áo xong và quay lại chuẩn bị bữa trưa.

Người dân nông thôn một ngày có vô số việc phải làm, bà Lâm tuy không ra đồng kiếm điểm lao động nhưng việc nhà một mình bà lo liệu.

Sau khi phơi quần áo trên sào tre, cô lại bế Tỏa Nhi ra ngoài, đặt một tấm chiếu rơm dưới bóng cây cho thằng bé ngồi, rồi bận rộn chuẩn bị bữa trưa.