Chương 6: Những kỹ năng kỳ lạ, học tập vô ích

Đáng tiếc, nơi này là nhân loại đích sân nhà, mèo có bản lĩnh lớn đến đâu cũng chỉ có thể thuần phục. Truy vân đại gia chẳng những không thể cao ngạo cào mặt cả nhà này, còn phải khuất nhục khi nghe được một tiếng Phì Tử liền kêu meo ô đáp lại.

Đừng hy vọng lão tổ ra mặt vì nó làm chủ, cô không bỏ đá xuống giếng, coi như lương tâm chưa mất.

Mấy người trò chuyện một lúc rồi mang theo đòn gánh cái sột tiếp tục ra đồng thu hoạch ngô. Mẹ Lâm ở lại chăm cháu và lo việc trong nhà, Lâm Ái Hoa hai tay nhỏ chắp sâu mông, quay người đi vào phòng ngủ chính mình, thuận tay đóng cửa cài then.

Cô ở tông môn có kẻ hầu người hạ, cơm bưng nước rót, có thể tự đi ra ngoài dùng bữa đã là việc khó được, còn muốn cô ấy làm gì nữa?

Nhiêm vụ ưu tiên hàng đầu của cô ấy lúc này là khôi phục lại thực lực, còn lại về sau mới tính.

Lâm Ái Hoa tự nhiên rời đi, mẹ Lâm đang tập trung cho cháu trai ăn bữa trưa đã nhắm mắt làm ngơ, chị dâu Lâm đang xách giỏ chuẩn bị đi làm, thế nhưng nhịn không được.

Thì ra cô ấy đi học ở thị trấn, mỗi tháng mới về một hai lần, chị dâu Lâm tuy không chịu nổi cô em chồng được gia đinh nuông chiều sủng ái như vậy, cô ta vẫn có thể chịu đựng chỉ mấy lần phàn nàn với chồng.

Bây giờ em chồng không thể đi học, công việc đứng đắn cũng không có, tại sao lại như đại tiểu thư, ăn song cắp mông về phòng đến cái bát cũng không thu dọn?

Cô gả vào nhà họ Lâm hơn hai năm, ngày nào cũng sang sớm đã đi tối muộn mới về, việc trong việc ngoài nhà so với đàn ông còn vất vả. Dựa vào cái gì cô em chồng có thể ngồi mát ăn bát vàng?

Năm ngoái cô ta bầu sắp đủ tháng sinh, lại gặp đúng lúc ngày mùa bận rộn, ngày nào cũng phải ra đồng kiếm công điểm, suýt chút nữa thì sinh Tỏa Nhi ở ngay ngoài ruộng.

Vì cái gì em gái chồng được nghỉ ngày mùa thu hoạch, cũng không ra ngoài đồng làm việc, cũng chỉ ở nhà nhóm lửa nấu cơm?

Nhìn cửa sương phòng đóng chặt, nhìn rồi nhìn con trai ngồi trong thùng gỗ uống nửa bát cháo, chị dâu Lâm trong lòng chua sót không kìm nén được xoay người bước ra ngoài.

Tốt xấu hôm nay còn có chút canh hầm, nhưng những ngày qua thì sao? em gái chồng không làm gì cả, mỗi bữa ăn hai bát cháo một quả trứng. Đáng thương Tỏa Nhi của cô ấy, hơn một tuổi chỉ ăn ba lần trứng!

Thật bất công, cô muốn đâu tranh... nhưng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi!

Biết mọi người trong nhà đều bảo vệ em gái, chị dâu Lâm không dám trước mặt cả nhà làm trời làm đất, nhưng cô ta dám chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi bới ngay trước mặt mẹ chồng.

Cô khịt mũi, chỉ vào con gà mái đang thong thả kiếm ăn dưới chân mình rồi chửi:

"Phế vật! Nhanh về ổ của mày đi! Ngày nào cũng chỉ biết ăn, lương thực trong nhà cũng hết! Nuôi mày lâu như vậy! Vài ngày không đẻ ra quả trứng, không đủ trả nhiện vụ đại đội, Tỏa Nhi muốn ăn cũng không có được quả trứng nào!”

"Tao một ngày mệt chết mệt sống, tan làm về lại hầu hạ mày. Mày thì tốt rồi, một ngày hết ăn đi ị, lại nằm ngủ! Tao hận không thể mang mày đi làm thịt, tốt xấu gì cũng còn có miếng canh!"

Nghĩ tới canh gà, chị dâu Lâm nhìn con gà càng không vừa mắt, cô ta cầm chổi quét mạnh tay, con gà sợ đến kêu cục cục bay khắp sân, suýt làm đổ bát cháo trong tay mẹ Lâm.

Mười năm luân chuyển, ai không từ con dâu thành mẹ chồng, còn có ai không nghe ra cô ta đang cạnh khóe mắng chửi là ai?

Mẹ Lâm tức giận đặt bát xuống, chống tay lên hông chửi:

“Sáng ra đã khó ở như vậy, nuôi gà ở nhà thì liên quan gì? Một ngày kiếm nhiêu đó công điểm chỉ đủ miệng cô ăn? Cô nuôi ai bằng lương thực của mình vậy? Còn không chạy nhanh bắt đầu công việc, nếu không chính bản thân cũng không đủ lương thực nuôi miệng mình, còn đứng đó to mồm dưỡng không ai"

Lâm Ái Hoa mang theo Phì Tử đứng sau cửa sổ, một người và một mèo nhìn cuộc cãi vã trong sân, cô không khỏi thở dài:

“Thì ra trên đời còn có kỹ năng ăn nói như vậy, lão tổ ta đây cũng phải chăm chỉ học tập mới được."

"Nhìn cô ấy xem, mỗi một cái chém tay đi ra, khí thế lại tăng lên một tầng. Mau nhìn nhìn lại bà ấy, mỗi lần bà ấy phun nước bọt, tinh thần lực của cô ấy cũng tùy theo tăng vọt, khí thế của đối phương rõ ràng bị áp chế."