Chương 58: Là ăn quá ít trứng

Ngón tay hắn gõ nhẹ một cái, trực tiếp đổ trứng sống vào miệng.

Linh khí quen thuộc thấm vào kinh mạch, trong nháy mắt biến mất.

Còn không đủ, lại thêm cái nữa.

Dư Tiểu Ngư một hơi đưa hết hai mươi quả trứng vào bụng, ngồi trên giường im lặng cảm nhận.

Theo linh khí khuếch tán, trước mắt hắn xuất hiện một mảnh sương mù. Trong sương mù, một người phụ nữ đang ngồi bên dòng nước, chải mái tóc dài một cách tao nhã. Sương mù không ngừng tụ lại tán đi, Dư Tiểu Ngư nhìn không rõ, không khỏi tiến lên một bước.

Người phụ nữ quay lại, để lộ khuôn mặt tươi sáng, nhưng trên khuôn mặt đó không mang vẻ tươi cười.

"Nghịch đồ, ngươi xem cái gì xem!"

Theo lời quát mắng của người phụ nữ, ảo ảnh trước mặt Dư Tiểu Ngư biến mất, hắn lại trở về căn nhà tranh đổ nát.

Cô ấy là ai? Tại sao lại quen thuộc đến vậy? Nó dường như đã khắc sâu vào xương tủy hắn. Đó không phải là Lâm Ái Hoa, nhưng hai người họ mang lại cho hắn cảm giác giống nhau đến kinh ngạc.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì ở đây? Lâm Ái Hoa là ai? Cô ấy có biết tôi không? Với tôi rốt cuộc là quan hệ gì?

Dư Tiểu Ngư ngồi ngơ ngác, thẳng đến lúc Dư Tiểu Hồng gõ cửa gọi hắn đi làm việc, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.

Xem ra hắn vẫn chưa ăn đủ trứng, phải nghĩ biện pháp lấy thêm ít trứng nữa.

Có chủ ý, Dư Tiểu Ngư không vội vàng, theo người nhà ra đồng làm việc. Hắn phải suy nghĩ cẩn thận, làm thế nào có thể lại đánh tiến Lâm gia, tiếp cận Lâm Ái Hoa.

Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Lâm Ái Hoa căn bản không ra khỏi Thanh Minh Giới. Người nhà họ Lâm bảo vệ cô, cô đều nhìn ở trong mắt, nên cô cũng phải cố gắng vì mọi người.

Lúa trên đồng đã chín, Lâm Ái Hoa còn chưa đi gặt, thay vào đó cô tìm một nơi có linh khí dồi dào ngồi xuống, yên lặng vận hành Huyền Thiên Quyết.

Linh lực không ngừng tăng lên, cuối cùng nước chảy thành sông trúc cô thành công.

Không gặp bất cứ trở ngại nào, xem ra tu luyện lại một lần nữa dễ dàng hơn nhiều.

Trúc cơ xong, cô có thể làm được nhiều chuyện hơn. Linh lực so với trước không ngừng tăng lên gấp đôi, dễ điều khiển kiếm phi hành, trong thời gian ngắn đã thu hoạch được hơn mười mẫu lúa.

Đáp ứng Đào ca là gạo không phải là thóc. Cô ấy phải tìm nguyên liệu làm cối xay, đồng thời đặt hai viên linh thạch vào trận pháp cối xay lúa.

Trận pháp di chuyển, trong chốc lát hai mươi vạn cân gạo trắng đã được đưa vào túi trữ vật của lão tổ, đồng thời thu hoạch được một lượng lớn cám gạo.

Lâm Ái Hoa tâng tâng cái túi to, sau đó nhét vào túi quần, một bên ngồi xuống đả tọa khôi phục linh lực, một bên suy nghĩ nên như thế nào bán gạo một cách âm thầm lặng lẽ.

Lâm Ái Hoa biết, niên đại này việc mua bán tư nhân là không được phép trong thời đại này.

Nông dân vào thành buôn bán ngũ cốc và rau quả, một khi bị bắt, sẽ bị mang đi phê đấu. Nhưng cô bán hai vạn cân gạo một lúc, bị phát hiện khẳng định rắc rối lớn.

Dù tổ tiên có thể giải quyết được, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của Lâm gia.

Làm con gái người ta, phải vì trong nhà mà tính toán.

Xem ra tối nay, cô ấy phải lặng lẽ vào thành phố.

Lâm Ái Hoa đã có kế hoạch rõ ràng, ở trong phòng yên tâm tu luyện không ra khỏi cửa. Mâu thuẫn giữa đồ đệ và người Lâm gia duy trì đã được vài ngày, Lâm Ái Hoa một chút cũng không thèm quan tâm. Chỉ cần trọng kết kim đan, cô sẽ lập tức lấy ra đan dược, chữa khỏi bệnh cho đồ đệ tiễn hắn trở về.

Lúc đó phàm tiên khác biệt, mọi mâu thuẫn đều được giải quyết.

Nông gia ngoài làm việc, chính là chuyện ăn uống hằng ngày. Lâm gia có cá trong chậu, trứng trong nhà, gạo, bột mì, ngũ cốc và dầu vẫn chưa ăn hết, họ còn có mười đồng thu nhập mỗi ngày, ngày tháng trôi qua như người ta mong ước.

Ăn xong cơm tối, anh cả Lâm tiếp tục công việc đan giỏ tre, chị dâu Lâm nấng Tỏa nhi tập đi, cha Lâm, mẹ Lâm đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ làm việc nhà, còn anh ba Lâm thì lôi kéo anh hai Lâm ra bờ sông tắm rửa, thực ra hắn muốn bắt vài con cá mang bán.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Lâm Ái Hoa ngồi với họ một lúc, lấy cơ muốn trở lại phòng đi ngủ.

Kẻ đáng ghét Lâm Ái Trân buổi sáng bị dọa sợ, hôm nay cả ngày không ra khỏi cửa, buổi tối nhất quyết muốn ngủ trong phòng mẹ cô ta, không dám ra ngoài gây rối, khiến cho lão tổ cảm thấy rất thất vọng.

Nửa đêm trăng thanh gió mát, Lâm Ái Hoa bế lên Phì Tử đang ngủ say bên cạnh lên.

“Đi, tao mang mày vào thành chơi.”

Phì Tử: Nửa đêm rồi, chơi đùa cái lông!

Phì Tử cay đắng trong lòng, Phì Tử nào dám nói, nói hắn sẽ không được ăn cá vàng nhỏ nữa.

Nó còn muốn nướng cá vàng nhỏ thử xem, ăn có ngon hơn hay không.