Chương 57: Là ăn quá ít trứng

Cảm giác đó trôi qua trong nháy mắt, như thể cái gì cũng không nắm bắt được.

Dư Tiểu Ngư cầm lấy quả trứng, cho tất cả vào miệng, chậm rãi nhai. Linh lực yếu ớt tiến vào cơ thể, lập tức bị hấp thu, không để lại thứ gì.

Chính xác thì nó là gì? Tại sao các loại thực phẩm khác không có cảm giác như vậy?

Dư Tiểu Ngư nhìn vỏ trứng và đi về phía nhà họ Lâm.

"Con trai, con đi đâu vậy? Gần đến giờ ăn rồi!" Mẹ Dư hét lên với hắn, nhưng hắn lại không hề quay đầu lại.

"Các ngươi ăn đi, ta đi tìm Ái Hoa."

Hắn lại đi tìm Ái Hoa? Phải chăng những người phụ nữ kia thực sự nói đúng rồi? Mẹ Dư giận không thở được, nhưng luyến tiếc mắng con trai, đành chút giận lến Dư lão Tứ, sai hắn chạy quanh làm việc vặt.

Dư Tiểu Ngư đi được vài bước thì dừng lại, nhíu mày. Hôm qua hắn đã hứa mang cá cho cô, hắn hứa được làm được. Tuy nhiên, đánh cá thì dễ nhưng bắt lên thật khó với hắn, hắn không có công cụ nào cả.

Lúc này, Phì Tử từ xa chạy tới chào hỏi hắn.

"Cá Nhỏ, chơi với ta một lát."

Hắc, cu li tới rồi! Dư Tiểu Ngư bắn hòn đá trong tay, hai con cá lớn trắng bụng nổi trên mặt hồ.

“Phì Tử, đi bắt cá đi.”

Phì Tử xanh mặt, bất đắc dĩ nhảy xuống sông.

Nó thực sự là một con mèo cu li, mệnh định sẵn đi đến chỗ nào cũng bị người ta lợi dụng.

Dư Tiểu Ngư xách tới con cá, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng. Phì Tử lắc đầu lắc mình làm khô nước trên người, vẻ mặt ủ rũ, nhảy lên vai hắn không chịu tự mình bước đi.

"Ngài lại đến Lâm gia nữa à? Bữa trưa người ta đã ăn xong rồi, hôm nay không có theo phần của ngài." Phì Tử không muốn quay lại nên cố trêu chọc Dư Tiểu Ngư.

"Chúng ta vào rừng chơi đi, ta giới thiệu cho ngài đàn em ta mới thu nạp. Chúng rất ngốc, ngày nào cũng làm trò cười."

Dư Tiểu Ngư không nói một lời, một lòng nhớ thương trứng của Lâm gia.

Những quả trứng đó với thức ăn khác không giống nhau, ăn nhiều một chút, hắn chắc chắn sẽ nhớ ra được điều gì đó.

Gần đến cửa Lâm gia, Phì Tử cuối cùng cũng buông tha thuyết phục, nhảy khỏi vai và lẻn đi.

Dư Tiểu Ngư gõ cửa nhà họ Lâm, đưa cá về phía trước, nói với mẹ Lâm: “Ta đến đưa cá.”

Lại đến đưa cá? Đứa nhỏ này, chắc không phải đối với Ái Hoa nhà ta có cái gì tâm tư trong đầu đi?

Anh cả Lâm và mọi người đang ở trong sân đan hòm tre, nghe thấy như vậy, tất cả đều dừng tay nhìn chằm chằm vào Dư Tiểu Ngư.

Mẹ Lâm không chịu nhận cá và liên tục từ chối. “Trong sông không có nhiều cá lớn, cháu tốt nhất đem về nhà cho cha mẹ mình ăn đi. Mấy năm nay họ đã vất vả rồi, bây giờ cháu trở về, cháu càng phải hiếu thảo với họ hơn."

Dư Tiểu Ngư làm như không nghe thấy, lách qua bà, quen thuộc bỏ cá vào chậu rồi múc thêm nước.

Hắn hơi thất vọng khi không thấy Lâm Ái Hoa đi ra. Hắn nghiêm túc nhìn mẹ Lâm và nói: "Ta muốn một ít trứng."

Thì ra hắn đổi cá lấy trứng, việc này dễ xử lý, nhà chúng ta sẽ không lợi dụng hắn.

Mẹ Lâm không gọi con gái ra ngoài, bà đi vào nhà, lấy một túi vải bỏ hai mươi quả trứng vào đó, sau đó còn bỏ vào đó hai cân bột ngô rồi cùng nhau xách ra ngoài.

"Đây, lặng lẽ mang về nhà, đừng để người ta nhìn thấy. Lần sau đừng mang cá đến, muốn ăn trứng cứ nói với chú Lâm, sẽ kêu Ái Dân qua cho cháu."

Bà đã muốn tránh mọi người đàm tiếu từ lúc này.

Dư Tiểu Ngư nhìn cánh cửa phòng Lâm Ái Hoa đóng kín, quay người im lặng rời đi. Cả nhà Lâm đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thằng nhóc này thực sự có vấn đề!" Cha Lâm là người đầu tiên lên tiếng.

“Tôi e đổi trứng chỉ là kiếm cớ, mục đích của hắn vẫn là vì em gái chúng ta.”

Anh hai Lâm nhìn anh ba cảnh cáo: “Sau này đừng bắt cá cùng hắn bắt cá nữa, nhà chúng ta không ăn cá này."

Cũng không biết là ai, tối hôm qua còn một mình ăn cả một cái đầu cá to. Anh ba Lâm trong lòng nói thầm, ngoài miệng ậm ừ đáp ứng.

"Được, không gọi hắn, em tự mình bắt."

Anh cả Lâm dừng việc đang làm, liếc nhìn cửa phòng Lâm Ái Hoa, nói lại: “Đứa bé Cá nhỏ không tồi, tiếc là gia đình hắn quá bần cùng, Ái Hoa qua đó khẳng định chịu khổ. Hơn nữa, Ái Hoa nhà sớm muộn cũng đi học cao trung, sau này sẽ sống ở thành phố, sẽ không chọn đối tượng trong thôn.”

"Đúng, chính là ý này!"

Cả nhà đều gật đầu, ngoại trừ Dư Tiểu Ngư, những nam sinh khác đang trong độ tuổi đi học vô tội bị liên lụy.

Dư Tiểu Ngư đứng ở ngoài tường viện, nhíu mày đâu.

Không phải hắn muốn nghe lén, chỉ tại lỗ tai quá thính, những lời nói của Lâm gia đều tự động chui vào lỗ tai hắn.

Gia đình bần cùng? Đi học trung học? Đây có phải là lý do họ không cho mình yêu quý Ái Hoa?

Không được, đầu óc hắn có chút rối loạn, hắn cần ăn thêm vài quả trứng.

Dư Tiểu Ngư xách túi vải về nhà, đưa bột ngô cho mẹ Dư, cũng không ngồi lại bàn ăn cơm, về phòng đóng cửa lại lấy một quả trứng ra.

Ăn thử cái xem.