Chương 59: Đào ca bị mèo ức hϊếp lúc nửa đêm

Lâm Ái Hoa mang theo Phì Tử ngự kiếm phi hành, bay vù vù ra khỏi thôn, nhanh chóng đáp xuống đường phố của thị trấn Hưng Thái.

Đêm nay ánh trăng mờ nhạt, ven đường cách đoạn lại có cột đèn đường mờ ảo, nhưng trên đường lại không có một bóng người.

Lâm Ái Hoa thả thần thức cảm nhận, ngựa quen đường cũ quẹo trái quẹo phải, chẳng mấy chốc đã đi đến một con hẻm nhỏ.

"Vào mở cửa đi." Lâm Ái Hoa chỉ vào cửa sổ đang hé mở.

Chính mình sao không mở, như thế nào cũng phải sai khiến ta! Phì Tử âm thầm phun tào, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy vào.

Chốt cửa kêu cọt kẹt, Phì Tử từ bên trong đẩy cửa, Lâm Ái Hoa chận dãi bước vào, thuận tay mở ra kết giới cánh âm.

Đào ca khò khè ngủ say. Đột nhiên, hắn cảm thấy có cái gì lông xù xù cọ vào mũi mình, ngực nặng trĩu khiến anh khó thở.

Hắn không kiên nhẫn phất tay, đã bị móng vuốt phì tử chụp ở trên mặt.

"Cái quái gì vậy!" Đào ca lập tức bừng tỉnh, muốn nhảy dựng lên, lại bị Phì Tử giẫm mạnh, ngã trở lại giường.

"Là tôi." Lâm Ái Hoa đứng trước giường hắn, đầu ngón tay lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, chiếu sáng khuôn mặt cô.

Nửa đêm, trước giường đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, Đào ca hét lên, gần như hồn lìa khỏi xác.

"Kêu cái gì, câm miệng!" Lâm Ái Hoa tăng thêm linh lực, chiếu sáng toàn bộ cơ thể của mình.

"Trời ơi, bà cô trẻ của tôi! Cô như thế nào, như thế nào nửa đêm tìm đến tận phòng ta vậy? Cô dọa ta sợ muốn chết!"

Đào ca thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đó là Lâm Ái Hoa, nhưng đồng thời hắn cũng nhìn ngõ xung quanh đầy sợ hãi.

Bà cô trẻ này thực sự tìm được nhà hắn đến đây? Mấy ngày nay hắn giống như cô gái chưa xuất giá cửa nhà cũng không ra.

"Anh đã chuyện với cha mình về việc bán gạo chưa?" Lâm Ái Hoa không trả lời mà tự hỏi.

Phì Tử nghe thấy giọng điệu không tốt của chủ nhân, lại giẫm mạnh vào người hắn ta.

"Ai, đau, đau a! Bà trẻ, có thể hay không để tôi đứng lên?" Đào ca cảm thấy tư thế của mình có chút nhục nhã.

Lâm Ái Hoa hất cằm, Phì Tử nhảy ra khỏi người Đào ca, thừa cơ lại giẫm cho hắn một cước vào cái bụng của hắn.

Không phải bảo mang nó vào thành chơi đùa sao, vậy nó phải chơi tới bến!

Đào Anh nhảy dựng lên, nhanh chóng mặc áo vào, khom người cười nói: “Nói, vừa về đã nói rồi, cha tôi nói không có vấn đề gì.”

Thật ra hắn không dám thật với cha mình, chỉ dám nói, hắn có thể lấy đến năm nghìn cân gạo, hỏi cha hắn có thu hay không thôi. Cha đã mắng hắn một trận, và bảo hắn đừng nghe người ta nói nghé lại tưởng thành trâu. Sau một hồi khẳng định người bạn này đáng tin cậy, cha hắn mới miễn cưỡng gật đầu, nhưng phải thu được hàng mới thanh toán.

Hắn không dám nói với Lâm Ái Hoa điều này, hắn sợ mình lại bị đánh lần nữa.

Lâm Ái Hoa hài lòng gật đầu nói: "Đi đi, theo giá chúng ta đã thỏa thuận, tiền trao cháo múc. Gạo tôi đã chuẩn bị xong, tôi giao cho anh ở chỗ nào?"

Gạo đã chuẩn bị rồi? Mùa gặt còn chưa tới, gạo lấy ở đâu ra? Đừng lừa tôi bằng vụ lúa năm sau nhé?

Hơn một ngàn đồng tiền hàng, Đào ca không khỏi lo sợ, nhanh chóng hỏi: "Là lúa mới năm nay phải không? Bà cô trẻ, ngàn vạn lần đừng lừa rối tôi!"

Lâm Ái Hoa không kiên nhẫn nhíu mày, từ túi trữ vật lấy ra một nắm gạo, nói: "Tất cả như thế này, tôi có hai vạn cân."

Đào ca tiếp nhận gạo, nhìn kĩ bằng ánh sáng đầu ngón tay Lâm Ái Hoa, đưa vào miệng cắn một miếng. Mắt hắn sáng lên và đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn.

“Gạo ngon!”

Gạo này ngon hơn bất kỳ loại gạo nào tôi từng nếm qua. Mỗi hặt gạo tròn trịa và gần như trong suốt, tỏa ra mùi hương quyến rũ. E rằng chỉ có hoàng đế mới được ăn cơm nấu bằng loại gạo này phải không?

Đào ca còn không có nhả gạo sống ra, trực tiếp nuốt xuống, vỗ ngực nói: "Nếu thật sự là loại gạo này, tôi cam đoan sẽ không sao!"

"Được rồi, tôi còn có thể lừa anh sao? Nói đi, tôi sẽ giao hàng như thế nào?" Lâm Ái Hoa rất vui khi nhận được sự công nhận, đây là lần đâu cô trồng lúa, nhưng khuôn mặt vẫn không biểu cảm.

Tâm tư của Đào ca linh hoạt, ngập ngừng hỏi: “Chị, chị ở đại đội nào? Chúng tôi sẽ phái người đến, không phiền phức tới chị.”

A, muốn tham đồ lão tổ? Đạo hạnh như vậy còn chưa có đủ!

Lâm Ái Hoa sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói: "Nói nhà kho cho tôi, đêm mai hàng sẽ chuyển tới tôi sẽ đến thu tiền."

Bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, Phì Tử nhảy lên bàn, bắt đầu mài móng vuốt két két, giống như cào ở trên người Đào ca.

Anh Đào bắt đầu đổ mồ hôi không ngừng, cười khô khốc nói: “Chị gái, không phải là em không tin chị, thực sự không có lý do gì phải đưa tiền trước, cha em cũng phải kiểm tra hàng hóa và cân đo chính xác trước, sau đó mới thanh toán tiền phải không?"