Chương 56: Tổ truyền Dư gia vợ quản nghiêm

"Mấy người Dư gia tổ truyền vợ quản nghiêm, về sau Cá Nhỏ nhất định sẽ sợ vợ như Dư lão Tứ cho xem!"

Mấy người phụ nữ lại phá lên cười.

Vợ quản nghiêm? không tồn tại. Đợi về đến nhà bà sẽ nói chuyện với con trai, về sau hạn chế qua lại Lâm Ái Hoa. Cô gái kia nũng nịu việc gì cũng không làm, chỉ giỏi khua tay múa chân, không xứng với con trai bà.

Thím Tứ một mình cãi không lại với cả nhóm phụ nữ nên chỉ im lặng, trong lòng âm thầm tính toám.

Dư Tiểu Ngư đi đến sân phơi, thấy Lâm gia đang làm việc, hắn lặng lẽ đi tới, cũng cầm giỏ lên cõng ngô.

Ghi điểm công Diêu Hồng Anh, cười hỏi: "Cá nhỏ, cậu làm gì vậy? Cậu được giao việc bốn công điểm, cõng ngô tám công điểm, cậu chịu thiệt đừng trách tôi."

“Tôi chỉ cõng ngô.” Dư Tiểu Ngư liếc cô một cái, sau đó nhẹ nhàng cõng giỏ đi đến sân phơi.

"Ha ha, nhìn thì bình thường, nhưng hóa ra lại là kẻ ngốc." Diêu Hồng Anh nhìn mặt trời, lại nhìn bóng lưng cao lớn của Dư Tiểu Ngư, hảo tâm giúp hắn đổi sổ điểm.

Cha chồng là đội trưởng nên cô ta vẫn có quyền này.

Khi Lâm Ái Hoa đến, Dư Tiểu Ngư đã cõng ba lần sọt, một giọt mồ hôi cũng không đổ.

Nhìn thấy đồ đệ ngoan ngoãn làm việc, lão tổ cũng cảm thấy vui mừng.

Thật là hiếm, thật là hiếm, hy vọng đồ đệ sẽ không biến lại tính cách ngỗ nghịch với sư phụ nữa, nghĩ thôi đã thấy nháo tâm. Như bây giờ thật tốt, ngoan ngoãn kêu làm gì thì làm cái đó.

Thấy cô đến, bố Lâm tưởng ở nhà có chuyện nên nhanh chóng đặt sọt nặng xuống và đi tới.

"Ái Hoa, nhà có chuyện gì?"

"À, không có việc gì cả, trời nóng quá, con mang nước cho cha." Cô lấy ấm ra đưa cho cha Lâm.

Cha Lâm cầm ấm nước vui vẻ nhấp một ngụm, quay người đưa cho các con trai đang theo phía sau.

"Nếu không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi đi. Ngoài trời nắng gắt quá, hãy cẩn thận kẻo bị say nắng lần nữa."

Sau khi họ uống nước xong, Lâm Ái Hoa cầm lấy ấm nước, liếc nhìn đồ đệ đang thành thành thật thật làm việc, tâm trạng vui vẻ dời đi.

Nghịch đồ nên nhận cải tạo lao động, tần đó việc vẫn là nhẹ. Để hắn làm nhiều việc chút, đồ đệ khẳng định càng nghe lời.

Chờ cô về đến nhà, mẹ Lâm đã đi mua được thịt trở về, ra vườn hái ít rau xanh vài cái củ cải, đang cùng chị dâu trong bếp nấu nướng.

“Ái Hoa về rồi, giúp mẹ nhặt trứng đi. Một lát nữa cơm liền xong, hôm nay chúng ta sẽ ăn đậu sừng sào thịt, canh củ cải hầm xương.”

Mẹ Lâm đến vừa kịp lúc, trong cửa hàng còn hơn một cân thịt, vừa vặn một đồng tiền. Bà bỏ thêm ba mao mua thêm xương về nấu canh củ cải, xương dù đã lọc hết thịt nhưng bỏ vào nấu canh vẫn là rất ngon.

Việc trong phòng bếp Lâm Ái Hoa không muốn nhúng tay làm. Cô xách giỏ đi chuồng gà nhặt trứng, rồi ra bãi cỏ góc vườn kiếm tra xem có trứng hay không.

Hai con gà thân thiết vây quanh chân cô, Lâm Ái Hoa thấy cỏ dại mọc tươi tốt trong góc vườn, nên không cho chúng thêm cỏ nữa, quay sang nói với chúng nó: “Từ giờ đẻ trứng vào chuồng, hiểu chưa? "

Hai con gà gật đầu liên tục, như thể chúng thực sự đã hiểu.

Chậc chậc… đến con gà cũng sắp thành tinh rồi, Lâm Ái Hoa vui vẻ mang giỏ trúng vào phòng mẹ Lâm, sau đó trở lại phòng mình tu luyện.

Cô ấy rất chăm chỉ luyện tậm trong những ngày, cô cảm thấy bản thân sắp trúc cơ. Nhanh lên nâng cao tu vi bản thân, chỉ tần đó linh lực, cô ấy không thể làm được việc gì.

Trưa hôm nay người nhà họ Lâm trở về, nhìn thấy hôm nay trong nhà được ăn thịt, vui như tết đến, ngay cả Phì Tử cũng được thêm thức ăn, nhân ngay đĩa cá bột trộn cơm ăn.

Cá bột chính là đuôi cá nướng trên than hồng ,rồi được nghiền nát trên miếng ngói , quả thực thơm hơn là ăn trực tiếp cá sống.

Phì Tử lựa ăn hết cơm bỏ lại cơm trên đĩa, ghét bỏ nói: “Lần sau có thể hay không trực tiếp cho ta cá? Ta cứ phải lựa cá trong cơm thật là phiền phức."

Có cái mà ăn lại còn ngại phiền phức? Lâm Ái Hoa cong môi nói với Phì Tử: "Lần sau lão tổ sẽ nướng cho mày."

Ngài còn nướng cá, ngài lại muốn ta đi đào đất à? Phì tử sợ hãi một thân thịt run rẩy, nhảy qua tường bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

Nó đi chơi với tiên quân, không cho chủ nhân cơ hội bóc lột meo meo nhỏ.

Đến giờ cơm trưa, Dư Hiểu Hồng nghe thấy tiếng chuông tan làm, đặt dụng cụ xuống và gọi Dư Tiểu Ngư dừng làm việc.

"Anh hai, tan làm rồi, về thôi, về nhanh em còn phải nấu cơm."

Dư Tiểu Ngư có chút thất vọng khi không nhìn thấy Lâm Ái Hoa. Em gái thúc giục, hắn không còn cách nào khác ngoài im lặng đi theo cô về.

Về đến nhà, vợ chồng Dư lão Tứ đã trở về trước, đang ở trong bếp nấu cơm.

Thấy hắn đã trở lại, mẹ Dư nhanh chóng mở nắp nồi, lấy từ bên trong ra một quả trứng luộc.

"Con trai, đói bụng không? Ăn trước quả trứng, cơm trưa sắp xong rồi."

Nhà hắn không nuôi gà, chỉ có hai quả trứng Lâm Ái Dân tối qua đưa sang. Đôi vợ chồng già không muốn ăn để giành mỗi ngày cho con trai một quả.

Mẹ Dư bóc trứng đưa vào miệng Dư Tiểu Ngư. Vốn dĩ hắn chỉ muốn nếm thử nhưng khi cắn miếng đầu tiên, hai mắt hắn sáng rực.

Linh khí dao động quen thuộc này, khiến hắn trong chốc lát tỉnh táo lại, giống như vừa nhớ ra cái gì đó.